Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.”
Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới
Đám người tụ xung quanh chừa đường ra, người ngồi chính giữa ngẩng đầu lên.
Da màu lúa mạch, ngũ quan sâu, tướng tá trông dữ tợn.
Vẫn đang ngậm điếu thuốc, hỏi y, giọng không rõ: “Muốn ở phòng loại nào?”
Đến tên người đàn ông này Thẩm Cảnh Viễn còn chẳng hay, trái tim lại sống dậy mãnh liệt.
Bình luận