Năm tôi yêu hắn nhất, tôi đã qua đời, nhưng hắn đang ôm người con gái khác khi tôi chết.
Lộc Dạng là thiên thần trong mắt Thẩm Kỳ.
Là bông hoa duy nhất tươi thắm trong thế giới trống rỗng của tuổi thanh xuân.
Hắn luôn thích đọc những bài thơ tiếng Anh mà cô ấy yêu mến.
Hắn luôn âu yếm giữ gìn sợi dây cột tóc hình con thỏ của cô ấy.
Hắn cũng không cho phép tôi vào phòng đọc sách, nơi có chiếc váy khiêu vũ của cô ấy treo trên tường.
Đáng buồn hơn là, Thẩm Kỳ bỏ quên tôi bảy ngày, hắn mới nghĩ đến tôi.
Nhưng tôi đã không còn nữa.
Thậm chí xác tôi cũng không được tìm ra.
Sau đó, hắn ôm chiếc váy bị rách nát đầy máu, khóc như một đứa bé đã phạm sai lầm.
Nhưng có ích lợi gì?
Bình luận