Cô vừa tốt nghiệp đại học, đầy hứng khởi và tự tin bước vào xã hội. Nhưng cô phát hiện ra rằng thực tế không như mơ. Cô bị người ta hãm hại trong công việc. Bị thiên hạ chê cười, bị một gã đàn ông lừa dối.
Cô đã từng muốn tự sát trong nhà vệ sinh của công ty, nhưng không thành. Cô đã từng muốn lao ra đường lớn để chết, nhưng cũng không xong. Sau đó, cô quyết định bỏ lại quá khứ, đổi tên là Vô Niệm, mang theo hành lý đi xa.
Ba năm sau, cô mở một quán trà sữa Nhất Túc ở một ngôi làng chài ven biển. Sống một cuộc sống thanh bình và vô tư.
Một lần tình cờ, cô gặp Triệu Hải Khoát – người chủ của câu lạc bộ lướt sóng bên cạnh. Người yêu cô bằng cả trái tim của mình.
Anh từng là một vận động viên lướt sóng xuất sắc. Là người Trung Quốc trẻ nhất giành được quán quân. Anh nghĩ rằng sự nghiệp của anh sẽ thăng hoa, nhưng anh gặp tai nạn nghiêm trọng.
26 tuổi, anh tuyên bố giải nghệ, lập nên câu lạc bộ lướt sóng.
Khi có người hỏi anh sao lại bỏ thi đấu khi còn trẻ? Anh chỉ chỉ vào vết thương ở chân để giải thích qua loa. Nhưng miệng cười buồn, không che được nỗi đau trong lòng.
Một lần vô ý, anh gặp chủ quán trà sữa kế bên – Vô Niệm.
Từ đó, hai người có vết thương lòng đã gặp gỡ, hiểu được nhau, yêu nhau, ở bên nhau.
Ngày ấy, cô nhìn anh say đắm, nói: “Chắc là ông trời biết em khổ quá kiếp trước, nên mới cho em gặp anh để đền bù, dù em đã chịu nhiều thương tổn nửa đời trước, nhưng em cũng được hưởng nhiều điều tuyệt vời nửa đời sau.”
Anh âu yếm nhìn cô. Xúc động nói: “Chắc là trời cao rất thương anh, mới có thể cho anh gặp em, để anh được hạnh phúc suốt đời.”
Bình luận