Trong một đêm mưa rào, Hề Mạn ngồi co ro trước cửa nhà họ Hề.
Một chiếc ô đỡ trên đầu cô, Thẩm Ôn thanh tú văn minh, rất nhẹ nhàng vươn tay ra: “Mạn Mạn đừng khóc nữa, anh ba đưa em về nhà nhé.”
Kể từ đó, cô được Thẩm Ôn nuôi dạy bên mình, chiều chuộng như ngọc quý. Ai cũng nghĩ hai người tình cảm ổn định, chẳng mấy chốc sẽ kết hôn.
Một lần Hề Mạn cùng Thẩm Ôn đi dự đám cưới của bạn thân, trong tiệc, có người nói đùa: “Thẩm Ôn, cậu và Hề Mạn tính khi nào làm đám?”
Thẩm Ôn uống rượu. Không để tâm nói: “Đừng có nói linh tinh, tôi chỉ xem Mạn Mạn là em gái thôi.”
Hề Mạt cười khéo léo: “Mọi người đừng hiểu lầm, em và anh ba chỉ là anh em mà thôi ạ.”
Cô biết bạn gái cũ của Thẩm Ôn sắp về nước, họ sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.
Tiệc chưa kết thúc, Hề Mạn đã lặng lẽ ra đi. Cô im lặng thu xếp hành lý, rời khỏi nhà họ Thẩm.
Tối hôm đó Thẩm Ôn về nhà, thấy không còn dấu vết của Hề Mạn trong phòng trống trải, lòng anh bỗng trống vắng.
Hề Mạn dọn đến nhà kẻ thù truyền kiếp của Thẩm Ôn – Giản Chước Bạch.
Trước cửa nhà họ Giản, cô nhìn người đàn ông kiêu ngạo lạnh nhạt trước mắt: “Anh nói nếu tôi dọn vào ở, anh sẽ giúp anh ấy đạt được hợp đồng kinh doanh đó.”
Giản Chước Bạch liếm răng hàm, biểu cảm trên mặt khó đoán: “Có quan tâm anh ta đến thế, vì anh ta mà sẵn sàng làm mọi việc sao?”
Hề Mạn im lặng.
Thẩm Ôn nuôi dưỡng cô bảy năm, đây là việc cuối cùng cô làm vì anh ta, từ nay ân oán tất cả đã xong, không ai còn nợ ai.
Lúc đó, Hề Mạn không hề nghĩ tới, cô sẽ vì giao kèo này mà trao hết tấm lòng cho Giản Chước Bạch.
Mấy người anh em đã lâu không thấy Giản Chước Bạch, rủ nhau đến nhà anh chơi.
Trên sofa trong phòng khách, Giản Chước Bạch hiếm hoi ôm ấp người đẹp, đôi mắt đỏ lên vì ghen ghét: “Thẩm Ôn có từng ôm em như vậy không?”
Hề Mạn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Có từng hôn em không?”
“Chưa từng.” Hề Mạn ôm chặt cổ anh, “Hôn thế nào, anh chỉ em đi?”
Đám anh em: “!!!”
Đây không phải là con thỏ nhỏ bị Thẩm Ôn mất tích sao? Thẩm Ôn đang điên cuồng tìm cô khắp nơi, sao lại bị Chước ca ẩn giấu ở đây?
… Sau này, Hề Mạn mới biết, đêm đó khi Thẩm Ôn tới đón cô đi từ cửa nhà họ Hề, Giản Chước Bạch cũng có mặt.
Nghĩ đến đêm đó, người đàn ông cười khẩy, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sự ân hận.
Anh mờ mịt nhìn màn mưa bên ngoài, thanh âm gần như vô thanh: “Đáng tiếc bị chậm một bước.”
Bình luận