Lâm Tuyết Hà: “Tôi đã đợi cô gần một tiếng đồng hồ rồi.”
Ôn Nhã: “Thật sự xin lỗi anh, từ công ty đến sân bay chỉ có một tiếng, tôi đã đi trước hai tiếng để chuẩn bị nhưng vì trên đường có tai nạn, bị kẹt xe nên tôi mới tới không kịp…”
Lâm Tuyết Hà: “Đây là lý do à?”
Ôn Nhã: “… Không phải ạ.”
Lâm Tuyết Hà: “Chẳng những làm tốn thời gian của bản thân mà cô còn làm tốn thời gian của tôi nữa.”
Ôn Nhã: “Tôi thật sự xin lỗi anh nhiều ạ!”
Lâm Tuyết Hà: “Còn ngơ ra đó làm gì?”
Ôn Nhã: “Dạ? A, à, mời anh đi theo tôi ạ.”
Lâm Tuyết Hà: “À cái gì, không thấy tôi có nhiều hành lý như thế này ư?”
Ôn Nhã: “… Dạ vâng.”
Lâm Tuyết Hà: “Ai bảo cô kéo hết?”
Ôn Nhã: “…”
Cô lạnh mặt mà nghĩ, sao trên đời này lại có loại sếp rác rưởi như thế vậy chứ, đúng là không thể động vào được mà, đúng là không thể chọc vào được.
Bình luận