Trong đầu tôi chợt lóe, tay kẹp lấy điếu thuốc, giả bộ đau buồn nói: “Em không muốn sống nữa”
Chủ nhiệm khoa kinh hoàng.
Tôi chống tường, trên mặt tràn đầy bi thương: “Là em ngu dốt, học cũng học không tốt, phụ lòng của thầy cô”
“Em nên chết đi mới phải!”
Đã diễn phải diễn cho trót, tôi đứng trên lan can từ từ nhắm hai mắt lại.
Bình luận