Mạnh Phiên có giọng hát ngọt ngào, khi mới bước vào trường trung học cơ sở số 7, ai cũng nghĩ cậu là một Omega.
Omega luôn có một loại khí chất riêng, Mạnh Phiên ưa phù phiếm thích làm nũng, thỉnh thoảng dẹo đến chảy nước, mơ hồ không phủ nhận.
Trên thực tế, xét nghiệm di truyền của cậu là một Beta, là một Beta vì nghèo đói nên sẵn sàng giả làm O để được hưởng free học phí và tiền ăn.
Để có cái ăn miễn phí mỗi ngày, Mạnh Phiên dựa vào làm nũng kiếm tiền, hấp dẫn một đám Alpha vì cậu điên cuồng.
Dù sao cũng là Beta, nên Mạnh Phiên chẳng sợ cái gì..
Phí Chuẩn là một Alpha mang gen tuyệt hảo. Anh liếc Mạnh Phiên một cái là biết cậu là Beta, cũng vì hành vi lòe thiên hạ của cậu mà cảm thấy khinh thường.
Vì xuất thân của mình, Mạnh Phiên cũng rất ghét con nhà giàu, hai người không hợp tính nhau.
Một lát sau–
Phí Chuẩn vô tình nhìn thấy Mạnh Phiên nhặt một miếng sô cô la bị giẫm trên bãi cỏ ở sân thể dục rồi trộm giấu nó vào trong túi như một đứa trẻ..
Sau đó–
Giờ hoạt động ngoại khóa, Phí Chuẩn quay lại lớp học lấy đồ, nhìn thấy Mạnh Phiên một mình té ngã ở phòng để đồ phân hóa thành Omega!
“Cậu muốn làm gì?”
Mạnh Phiên đang kỳ phân hóa thở hổn hển, đôi mắt đẫm lệ, thậm chí giọng nói của cậu dường như càng trở nên câu dẫn hơn.
Phí Chuẩn quấn áo đồng phục học sinh đưa cậu đến phòng y tế, đè xuống giường, trầm giọng nói: “Về sau cậu chỉ được phép nói cái giọng này với tôi.”
– —–
Bình luận