[Nữ chủ một khi đã máu thì ai cũng dám đạp VS Nam chủ một khi lên cơn thì tự đào hố chôn mình cũng không ngại]
[Sự sắp đặt tỉ mỉ qua một trăm năm, chỉ để người thấy được thời đại thịnh thế thái bình này]
[1]
Người cải tạo Mặc Khuynh sinh ra trong chiến loạn, sau 100 năm ngủ say bất ngờ thức tỉnh, được căn cứ bí mật số tám đưa vào một gia đình “bình thường” nào đó tiến hành quan sát, trở thành một học sinh trung học “bình thường”.
Mặc Khuynh được căn cứ lựa bừa cho vài cái mác thân phận.
Cô gái chăn dê trong thâm sơn cùng cốc;
Mạo danh thân phận thiên kim tiểu thư;
Học sinh kém thành tích đội sổ;
…
Người người hoài nghi, người người chế giễu.
Kết quả —
“Vì sao Diệu thủ thần y lại gọi cô ta là sư phụ?”
“Quái lạ, sao ai gặp cô ta cũng giống như gặp bà nội thế nhỉ?”
“Giải tán đi, nâng đỡ cô ta chắc chắn là một thế lực mạnh cấp địa cầu.”
…
Mặc Khuynh: “Tuy là tôi đe dọa căn cứ, khiến trưởng giả quỳ gối, vãn bối kinh sợ, nhưng tôi biết, tôi là một người làm công ưu tú cần cù tận tụy.”
Lãnh đạo: “Bỏ cái dao trên cổ tôi xuống đã rồi nói tiếp!”
[2]
Giang gia của Đế thành có một vị Giang gia(*), thần bí khó lường, lai lịch là một ẩn sổ, lại có thể hô phong hoán vũ ở Đế thành, người người sợ hãi chỉ muốn né càng xa càng tốt.
(*) gia trước là nhà, nhà họ Giang, còn gia sau là gia trong lão gia, gọi thế vì ổng địa vị cao còn ổng có già hay không thì không biết:>
Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành… đẳng cấp gì cũng có.
Mặc Khuynh: “Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”
Thuộc hạ: “Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi.”
Giang gia buồn rầu thở dài: “Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi.”
Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?!
***
Bình luận