Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 11: C11: Chương 11



Đột nhiên bầu không khí trở nên hơi xấu hổ, đang ngoan ngoãn xem kịch vui thì bị điểm danh bất ngờ khiến ông Lý sửng sốt, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc đã lâu không thấy, sau đó ông ấy không nhịn được bật cười thành tiếng, mở miệng nói: “Cậu chủ đang nói gì vậy, tôi đã già rồi, nếu sau này Tiểu Đường muốn tìm bạn trai thì chắc chắn phải tìm người đàn ông giống như cậu chủ mới đúng.”

Ông Lý cười hì hì, sắc mặt nhiều thêm một chút thâm ý và trêu chọc, Phó Hạo Nguyệt liếc xéo ông ấy một cái, nhưng cũng không chọc thủng suy nghĩ viển vông vớ vẩn kia của ông ấy.

Phó Hạo Nguyệt không cho rằng mình là người đáng để phó thác, dù anh tin bản thân có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu trên phương diện vật chất của đối phương, nhưng chung quy vẫn không cho được giá trị về mặt tình cảm.

Sâu trong anh là con người không hề có khát vọng gì về tình yêu, có lẽ vì anh đã nắm giữ đủ nhiều, nhiều đến mức đã mất đi lòng nhiệt tình theo đuổi những thứ mới mẻ, mà tình yêu dường như cũng là thứ có cũng được không có cũng được trong cuộc sống của anh.

Suy cho cùng cũng là thói hư tật xấu của đàn ông, khả năng trong giây phút nào đó cảm giác thích sẽ xâm chiếm trái tim, nhưng với anh mà nói tình cảm ấy có thể kéo dài hay không thì lại là ẩn số chưa biết.

Trong mắt Phó Hạo Nguyệt, so với bản thân anh thì người giống ông Lý, cả đời chỉ thua trước một cô gái, dù người ấy không còn nữa vẫn nhớ đến hàng ngày, có lẽ mới là người đáng để phó thác.

“Lần này ông khiêm tốn thế.” Phó Hạo Nguyệt nói, hai người có qua có lại, nhìn qua hơi giống một đôi oan gia.

Đường Thuần yên lặng đứng tại chỗ, sắc mặt cứng đờ, trong lòng lại âm thầm chê bai: Tôi không thể tìm người bình thường sao…

Tuy mới đến nhà họ Phó chưa lâu, nhưng Đường Thuần đã hiểu rõ, hình như trong cái nhà này không một ai là người bình thường cả. Ngài Phó thì khỏi cần nói, anh chính là kẻ b3nh hoạn nhất. Còn ông Lý, tuy nhìn qua có vẻ hòa ái dễ gần, nhưng biết đâu dưới lớp vỏ bọc vô hại ấy lại là một tên trùm nham hiểm, nói không chừng bộ trang phục hầu gái kia chính là trò mèo của ông ấy.

“Được rồi, đi thu dọn hành lý trước đi.” Phó Hạo Nguyệt mở miệng, hình như không định tiếp tục chủ đề này.

Gần đây vì những chuyện vớ vẩn trong trường học, cứ hai ba ngày Đường Thuần lại xin nghỉ, ảnh hưởng đến vấn đề ăn uống của Phó Hạo Nguyệt. Cũng không biết do tay nghề nấu ăn của đầu bếp Michelin kia thụt lùi, hay vì cô nhóc Đường Thuần này dùng ma pháp gì đó mà khiến mấy ngày gần đây miệng anh càng ngày càng kén chọn rồi.

Trên thực tế, điều Phó Hạo Nguyệt không hiểu nổi chính là, nhà họ Phó lớn như vậy, riêng phòng dành cho khách thôi cũng có vài gian rồi, Đường Thuần không có nơi ở thì có thể trực tiếp ở lại nhà họ Phó cũng không phải không được, còn đỡ phải bôn ba mỗi ngày, sao phải khổ sở đi tìm phòng trọ bên ngoài cho rắc rối làm gì?


Anh không hiểu nổi suy nghĩ của cô gái nhỏ, cũng lười lãng phí đầu óc đoán thử, hiện tại Phó Hạo Nguyệt chỉ muốn mau chóng giải quyết giúp cô chuyện này, tránh kéo dài lại ảnh hưởng đến khẩu vị của mình.

Đã sống trong căn phòng tập thể này gần năm năm rồi, đồ đạc nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Ban đầu, Đường Thuần không định gọi người tới giúp đỡ, định để sau khi thu dọn xong thì gọi thẳng xe tự mình chuyển đồ tới phòng thuê, cho nên chỉ xin nghỉ một ngày.

Vốn dĩ Đường Thuần đã tính toán sẽ bận việc cả ngày, nhưng bây giờ đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn hai người vạm vỡ mặc tây trang hành động lưu loát thu dọn hành lý giúp cô trước mắt, tuy nhìn qua bề ngoài có vẻ cực kỳ thô kệch, nhưng thu dọn hành lý lại cẩn thận tỉ mỉ bất ngờ, tỉ mỉ đến mức Đường Thuần không còn đường nào để nhúng tay vào.

Đường Thuần:…

Buổi tối hôm trước, Đường Thuần đã bỏ quần áo và đồ lót của mình vào túi rồi, nên lúc này để người ta thu dọn giúp cũng không có gì phải ngượng ngùng.

Không gian trong căn phòng dành cho bốn người không tính là nhỏ, nhưng hiện tại có năm người ùa vào, căn phòng lập tức trở nên chật chội hơn rất nhiều.

Phó Hạo Nguyệt yên tĩnh ngồi trên ghế của Đường Thuần, cho dù với ngài Phó mà nói hoàn cảnh chung quanh thật sự hơi đơn sơ, nhưng anh chỉ ngồi đó không nói một lời cũng đã vô thức lộ ra cảm giác cao cấp, giống như tồn tại hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Anh nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái như phú ông, ánh mắt lặng yên không dấu vết quan sát căn phòng có hơi nhỏ hẹp đối với anh này.

Lúc này ông Lý yên phận đứng bên cạnh ngài Phó, thi thoảng chỉ huy vệ sĩ đang thu dọn đồ đạc, chỉ còn lại Đường Thuần vốn nên bận rộn đứng trong căn phòng hỗn loạn, không biết phải làm gì.

“Phòng thuê ở nơi nào?” Đột nhiên ngài Phó đang ngồi trên ghế mở miệng hỏi, khiến Đường Thuần sửng sốt một lát.

“Ở đoạn đường Cẩm Trình, đi xe đạp điện chỉ mất nửa tiếng.”

“Xa vậy?” Ngài Phó nhướng mày, vốn dĩ anh tưởng rằng phòng Đường Thuần thuê ở ngay gần đó, quãng đường cùng lắm mất mười lăm phút đồng hồ, không ngờ lại mất hẳn nửa tiếng.


Có lẽ anh đã quên mất, khu vực mà mình ở đắt đến mức nào. Lấy nhà họ Phó làm trung tâm, chung quanh đều là khu biệt thự, mà miếng đất nơi nhà họ Phó đang ở, thật sự là nơi tấc đất tấc vàng.

“Chỗ này xem như tốt rồi… Gần thêm chút nữa sẽ không thuê nổi.” Đường Thuần nhỏ giọng nói thầm, trong lòng lại thầm mắng một câu: Đồ tư bản độc ác.

Ông Lý nghe thấy câu này, âm thầm liếc mắt nhìn biểu cảm của cậu chủ nhà mình, sau đó mở miệng dò hỏi: “Tiểu Đường này, thật ra nhà họ Phó có không ít phòng dành cho khách, hay là cô dọn vào đấy ở luôn đi?”

Ông Lý vừa dứt lời, Phó Hạo Nguyệt đã nghiêng đầu liếc mắt nhìn ông ấy một cái, khi đối mặt với ánh mắt “Hiểu rõ” của ông Lý, lông mày anh hơi nhíu lại khó có thể nhìn thấy, giống như đang nói: Xen vào việc của người khác.

“Cậu chủ, cậu thấy thế nào?” Ông Lý đá quả bóng sang, vứt lại quyền chủ động cho ngài Phó.

Đương nhiên chỉ liếc mắt một cái, Phó Hạo Nguyệt đã nhìn ra được tính toán của ông Lý, lời từ chối đã đến bên miệng, không biết vì sao lại chậm chạp không nói ra.

Anh không thích cảm giác bị người khác nắm mũi dắt đi kiểu này, sống đến hiện tại cũng cực ít gặp phải, mà ông Lý đã bên cạnh anh nhiều năm như vậy, cũng coi như đã hiểu rõ tính tình anh, lúc này coi như trùng hợp bị ông ấy bắt chẹt rồi.

Bỗng dưng lại nhớ tới món đầu cá hấp ớt ngày đầu tiên, Phó Hạo Nguyệt suy tư một lát, sau đó thong dong chuẩn bị mở miệng: “Cũng…”

“Không được… Tôi đã nộp tiền đặt cọc rồi, nếu bây giờ không dọn vào thì sẽ không trả lại tiền.”

Đường Thuần vừa dứt lời, sắc mặt Phó Hạo Nguyệt đã cứng đờ, đôi môi đang hé mở nhanh chóng khép lại, giống như tất cả đều chưa từng phát sinh.

Ông Lý đã lớn tuổi, nhưng tai vẫn thính như cũ, tất nhiên không bỏ lỡ một tiếng mà ngài Phó vừa phát ra kia. Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Đường Thuần lúc này, khóe miệng từ trước đến nay luôn cong lên của ông ấy chùng xuống hai phân, khi thấy sắc mặt hơi sa sầm xuống của cậu chủ nhà mình, ông ấy lại thở dài bất đắc dĩ.


Ai... Tiểu Đường này, đúng là có cho cơ hội cũng không ăn thua!

Tất nhiên là Đường Thuần không nghĩ nhiều như vậy, trong đầu cô đều là thương tiếc cho số tiền đặt cọc của mình, thậm chí đã quên mất e rằng tiền thuê phòng phải bỏ ra để có thể ở một tháng trong nhà họ Phó, còn cao hơn tiền đặt cọc của cô không chỉ vài lần.

Vệ sĩ thu dọn đồ đạc cực kỳ lưu loát, cũng may bọn họ làm nhanh, bầu không khí lạnh lùng trong phòng ngủ mới không duy trì quá lâu.

Tuy rằng giá căn phòng mà Đường Thuần chọn này khá đắt, nhưng cũng may mọi thứ đều đầy đủ, chỉ cần xách vali vào ở là được.

Dưới ánh mắt của một đám bạn học trong trường, Đường Thuần yên lặng lên xe theo ngài Phó, sau lưng còn có hai người vệ sĩ nhìn qua không hề có cảm tình đi theo, tay xách túi lớn túi nhỏ, dáng vẻ ấy giống hệt hình ảnh cô vợ nhỏ xinh đẹp bỏ trốn bị tổng giám đốc bắt lại trong tiểu thuyết.

Đúng như dự kiến, sau khi Phó Hạo Nguyệt với Đường Thuần rời đi không lâu, tin tức về Đường Thuần và “Người đàn ông thần bí” lập tức lan truyền khắp mọi ngóc ngách, chuyện Tưởng Thành ngoại tình cũng bị đưa ra ánh sáng, hình tượng dịu dàng anh ta xây dựng trước mặt mọi người trước đây đã sụp đổ hoàn toàn, hiện tại dù ai nhắc tới cũng dùng vẻ mặt khinh thường, ngược lại khi nhắc tới Đường Thuần thì mặt đầy hưng phấn.

Cũng chịu thôi, ai bảo người “Chú” kia của Đường Thuần thật sự quá thần kỳ, khiến người ta không thể không sinh lòng tò mò, đồng thời cũng kính sợ người này vô cùng.

Vốn tưởng rằng gây ra động tĩnh lớn như vậy, ít nhất sẽ lên hot search địa phương, nhưng thực tế đã qua mấy ngày rồi, trên weibo lại không một gợn sóng nào, dù có người cố ý tìm kiếm cũng không tìm thấy tin tức, dù có bạn học đăng tải ảnh chụp về Phó Hạo Nguyệt, nhưng vừa đăng lên không lâu đã bị lực lượng thần bí nào đó xóa không còn một mảnh, vì thế thần thoại về người “Chú” của Đường Thuần chỉ xuất hiện trong vòng bạn bè của đám sinh viên.

Tối hôm đó, Lục Tiểu Mạn gọi điện thoại ngay cho Đường Thuần hỏi thăm tình hình.

Chuyện ồn ào quá lớn, vòng bạn bè của cô ấy đều sôi sục, dù Lục Tiểu Mạn làm việc ở bệnh viện thì dù ít dù nhiều cũng vẫn biết được đại khái.

Khi biết người đàn ông chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ đã cảm thấy khí độ phi phàm kia chính là “Tên nhà giàu” trong miệng mình, cả người Lục Tiểu Mạn lập tức mất bình tĩnh.

Được lắm, ngày nào cũng ở cùng với thần tiên như vậy, có thể nhịn nổi sao?

Nhưng mà trên thực tế, không chỉ có thể nhịn nổi, Đường Thuần còn “Tâm lặng như nước”.


Tuy ông chủ là người đẹp, nhưng tính tình lại không đẹp chút nào.

Vất vả lắm mới dọn dẹp xong phòng thuê, cô lại vội vàng quay về nấu cơm cho “ông cố nội” Phó, mặt Đường Thuần không chút biểu cảm, cô vừa mổ cá, trong lòng vừa thầm mắng bản chất bóc lột của tư bản.

Cơm chiều hôm đó, Phó Hạo Nguyệt ăn rất vừa lòng, khẩu vị ngon miệng khiến anh ăn tận hai bát cơm, sau đó mới cảm thấy hơi căng bụng, vì thế hoạt động ngồi trên sô pha đọc sách sau khi ăn xong ban đầu đã chuyển thành đi bộ nghe hí kịch trong phòng khách.

Dùng cấu hình âm thanh vòm sống động DTS7.1 để nghe hí kịch đúng là hơi xa xỉ.

Trong ấn tượng của Đường Thuần, những người thế hệ trước nghe hí kịch đều là tay cầm một chiếc radio cũ, vừa đi bộ trong công viên vừa nghe kịch nam ê ê a a, cô chưa từng trông thấy ai giống Phó Hạo Nguyệt.

Tới gần thời gian tan làm, Đường Thuần vừa thay quần áo xong chuẩn bị ra về, không biết vì sao đột nhiên bên ngoài lại đổ mưa tầm tã xen lẫn gió mạnh, vô tình chà đạp đám hoa cỏ quý giá trong vườn hoa.

Ông Lý phản ứng lại đầu tiên, nhìn trời mưa bên ngoài sắc mặt ông ấy thay đổi, lập tức bước nhanh chân về phía cửa sau.

Tất nhiên Đương Thuần chỉ nghĩ một lát đã hiểu được nguyên do trong đó, vì thế cũng đi theo ông Lý tới cửa sau.

Cũng may tốc độ của hai người đủ nhanh, đám tường vi ở cửa sau vẫn chưa gặp phải tai ương.

Đợi khi dựng lều chống mưa xong, sắc mặt căng thẳng của ông Lý mới giãn ra đôi chút, ông ấy lại lần nữa tươi cười mở miệng nói với Đường Thuần bên cạnh: “Tiểu Đường, cám ơn cô nhiều lắm, nếu không chỉ dựa vào bộ xương già này của tôi thì sẽ không hành động được nhanh như vậy.”

“Ông khách sáo rồi, việc nhỏ mà thôi.” Đường Thuần lau nước mưa dính trên mặt, cũng cười đáp lời.

Nhưng mà ngay sau đó, khuôn mặt vừa thả lỏng chưa lâu của ông Lý đã trở nên căng thẳng thêm lần nữa: “Hỏng rồi, trời mưa, sợ là chân cẳng của cậu chủ lại bắt đầu đau.”

Đường Thuần sửng sốt, cúi đầu nhìn lướt qua bụi tường vi được bảo vệ kỹ càng, rồi lại ngẩng đầu nhìn màn mưa to tầm tã bên ngoài…

Hay lắm, hai người đều chỉ mải lo cho hoa cỏ, đã quên mất “ông cố nội” ở trong phòng khách kia rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.