Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 9: C9: Chương 9



“Vãi chưởng, đang đóng phim đấy à?”

“Ai thế, sao làm lớn quá vậy… Lãnh đạo nào tới hả?”

“Lãnh đạo nào mà dám tỏ vẻ như này á? Có mà bị sinh viên trường chúng ta phun chết như chơi!”

“Đù, lại còn có cả vệ sĩ, tình hình gì đây bây?”



Cổng trường đại học vô cùng náo nhiệt, rất nhiều sinh viên không rõ nguyên do nhào nhào lấy điện thoại di động ra, điên cuồng quay chụp hai vị thần phật mặt đen kia một hồi. Mà ngay khi có một số sinh viên to gan chuẩn bị giơ điện thoại di động lên chụp bên trong xe thì bị hai vị thần phật kia giơ tay cản lại.

“Thời tiết này mà cũng hơi náo nhiệt nhỉ.” Trong xe truyền đến tiếng nói hơi trầm thấp của Phó Hạo Nguyệt.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau xe, bóng tối phủ xuống vừa vặn che khuất gương mặt anh, chỉ để lộ chiếc cằm như ẩn như hiện trong tầm mắt mọi người. Chiếc nhẫn trên ngón tay cái bị xoay liên tục theo quy luật, từng vòng từng vòng một, khiến người ta không thể đoán được tâm trạng hiện tại của anh.

Ông Lý thẳng tắp lưng đứng ở bên cạnh xe, dáng vẻ không khiêm tốn cũng không hống hách, dù đang đứng giữa tâm điểm cũng không thấy có chút mất tự nhiên nào.

“Ánh mặt trời hôm nay không tệ.”

Phó Hạo Nguyệt híp mắt, nhìn ánh nắng chói chang qua cửa sổ xe, một lát sau mới lười biếng phun ra hai chữ: “Nắng.”

Ông Lý nghe vậy không nhịn được, cười khẽ một tiếng.

Thế mà ông ấy lại quên mất, “ông cố nội” này ghét phơi nắng đến mức nào. Để anh ra ngoài trong thời gian nắng chiều rực rỡ này đúng là làm khó anh rồi.

Người tụ tập xung quanh ngày càng nhiều, nhưng dẫu vậy, bảo vệ của trường vẫn lặng lẽ ngồi im trong bốt bảo vệ, không hề có một chút ý định can thiệp.


Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cuối cùng người đàn ông ngồi ở ghế sau cũng di chuyển, thong thả ung dung đứng dậy xuống xe.

Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn trên người anh, người đàn ông cũng dùng những hành động thực tế để để diễn giải cái gọi là ‘muôn người chú ý’.

Dường như Phó Hạo Nguyệt cũng không phải là một người khiêm tốn, có thể thấy rõ điểm này từ đài phun nước điêu khắc hào nhoáng ảo lòi ở lối vào biệt thự. Lúc này không mặc bộ đồ đời Đường kia có lẽ chính là sự khiêm tốn lớn nhất của anh rồi.

Bước chân của người đàn ông vô cùng điềm tĩnh, cho dù ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ cũng không thấy anh mất tự nhiên chút nào. Dáng vẻ thảnh thơi kia của anh giống như đang đi dạo trong vườn sau nhà mình.

Các sinh viên xung quanh sững sờ nhìn một màn này, lúc này hành động lấy điện thoại di động chụp ảnh càng điên cuồng hơn. Động tác trên tay bọn họ không ngừng nghỉ, miệng cũng liên tục thảo luận sôi nổi với người bên cạnh.

“Đù mé, ngôi sao ở đâu ra đây? Sao mình chưa thấy anh ấy bao giờ nhỉ? Ta nói sao mà ảnh đẹp quá vậy trời!”

“Sao anh ấy có thể là ngôi sao được? Cậu không thấy cái khí chất này à, còn cả cái tư thế vừa xong nữa, chắc hẳn anh ấy là tổng giám đốc của công ty nào đó ấy chứ?”

“Đệch! Không phải là cô tình nhân bé nhỏ của anh ấy đang lẩn trốn trong trường của tụi mình đấy chứ? Trong đầu tôi đã nghĩ ra một triệu tình tiết tiểu thuyết rồi nè.”



Đều là một đám trẻ con chưa ra xã hội, không biết cách kiềm chế cảm xúc của mình, âm lượng giọng nói của bọn họ cũng không khỏi tăng lên vì không kìm nén được sự kích động.

Trên người Phó Hạo Nguyệt ít nhiều gì cũng đều có bệnh tật, chỉ riêng mỗi lỗ tai là thính không chịu được. Lúc này anh nghe rõ mồn một những lời bàn tán của đám nhỏ, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi giống như chưa hề phát hiện ra. Nhưng một giây sau anh lại thấp giọng hỏi thử: “ ‘Cô tình nhân bé nhỏ’ đang lẩn trốn là thứ gì?”

Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Phó, Phó Hạo Nguyệt trên thông thiên văn dưới rành địa lý, lượng kiến thức rộng lớn đến mức khiến người bên ngoài đều phải kinh ngạc. Nhưng nhìn từ phương diện khác thì nhận thức của anh lại cực kỳ ít ỏi.

Tuy nhiên, cũng may ông Lý luôn là một người đam mê theo đuổi các điểm nóng thời sự, ngày nào cũng lướt sóng trên mạng. Lúc này ông ấy giải thích cho ngài Phó trẻ hơn mình bốn mươi tuổi: “Cậu chủ, đây là một loại ngôn ngữ internet, đại khái là để chỉ cô Tiểu Đường đó.”

Phó Hạo Nguyệt liếc xéo ông Lý đi theo bên cạnh mình, sau đó nói với giọng lạnh lùng: “Ông Lý, ông nói xem tại sao cô nhóc kia lại biến thành tình nhân của tôi rồi?”


Ý cười trong mắt ông Lý không giảm đi, theo như sự hiểu biết lâu năm của ông ấy đối với Phó Hạo Nguyệt, ông ấy biết rõ bây giờ cậu chủ không hề tức giận: “Chắc là các bạn sinh viên nhiệt tình quá, hiểu lầm quan hệ giữa cậu và Tiểu Đường.”

Phó Hạo Nguyệt thu tầm mắt lại, cũng không định chọc thủng chút lanh lợi này của Lý Giang Viễn.

“Tôi hoàn toàn không thú tính đến mức đấy đâu, cô nhóc kia nhỏ hơn tôi một con giáp đấy.”

Ông Lý nghe vậy thì âm thầm sợ hãi, cảm thấy loại chuyện này không thể nào nói sớm như thế được.

Nhưng mà lời nói ra rồi như bát nước đổ đi, lúc này ông Lý chỉ âm thầm oán giận chứ cũng không nói gì nữa.



Bên kia, trong phòng thí nghiệm đã nảy ra một cuộc đấu tay đôi nảy lửa.

Đường Thuần tung ra rõ rành rành lịch sử trò chuyện lúc trước nhìn thấy ra, nhất định phải vạch trần bộ mặt đạo đức giả đến cực điểm của Tưởng Thành. Hình tượng dày công gây dựng nhiều năm sắp sụp đổ, Tường Thành còn đang muốn lăn lộn trong ngôi trường này, tất nhiên sẽ không thừa nhận chuyện dơ dáy này cho nên cũng cãi nhau với Đường Thuần.

Động tĩnh trong phòng thí nghiệm thật sự quá lớn, tuy rằng Đường Thuần chỉ có một mình nhưng không hề có chút sợ sệt nào, chỉ ước làm chuyện này càng rùm beng lên càng tốt. Vì vậy, trong lúc vô tình, cửa phòng thí nghiệm cũng dần dần có rất nhiều người vây quanh, nhao nhao thò đầu vào trong phòng, lộ ra vẻ mặt hóng hớt bát quái.

“Đường Đường, em đừng cố tình gây sự nữa, anh và em gái khóa dưới kia thực sự không phải loại quan hệ như trong suy nghĩ của em đâu. Nếu em đã chọn chia tay thì không thể chia tay trong êm đẹp được hay sao? Tại sao em lại còn muốn nói xấu anh như vậy?”

Tưởng Thành thấy ngày càng có nhiều người tham gia náo nhiệt, mọi chuyện dường như bắt đầu phát triển theo chiều hướng không thể khống chế nên càng ngày càng hoảng loạn. Anh ta mất đi dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng bình thường, dù là biểu cảm hay là từ trong giọng nói đều đã bắt đầu lộ ra vài phần luống cuống và lo lắng.

“Tôi nói xấu ấy hả? Nếu như anh không thẹn với lương tâm thì bây giờ gọi ngay em khóa dưới kia đến đây đi, chúng ta nói chuyện ba mặt một lời trước mặt luôn.” So với anh ta thì Đường Thuần có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Tuy rằng lúc ấy cô không giữ lại chứng chứ làm Tưởng Thành lợi dụng được sơ hở, nhưng cũng may trí nhớ của cô không tệ. Ngoại trừ nhớ được nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ thì cô còn nhớ được tên của cô gái kia. Trường học nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng muốn thật sự tìm một người bằng một cái tên thì cũng không phải là việc gì khó. Trước khi Đường Thuần tới đã đi hỏi thăm học viện* và lớp của cô em khóa dưới kia. Cô không có ý định đi tìm cô gái kia tính sổ, dù sao người được voi đòi Hai Bà Trưng trước là Tưởng Thành, cô chỉ muốn anh ta phải trả cái giá xứng đáng.

*Học viện: Trường cao đẳng đào tạo một chuyên ngành đặc biệt (theo nghĩa Trung)

“Đường Thuần, cô đúng là vô lý quá mà!” Tưởng Thành hoàn toàn nóng nảy, thay đổi thái độ ôn hòa ra vẻ trước đó, vẻ mặt trở nên hơi u ám, thậm chí giọng nói còn nồng nặc sự khiển trách.

Tôn Vũ đứng ở một bên sững sờ nhìn tình huống hiện tại. Thực ra hơn mười phút hai người bọn họ giằng co từ đầu đến giờ, lời thề son sắt lúc trước của anh ta cũng đã bắt đầu hơi lung lay. Nhưng lúc này Tôn Vũ thấy bạn mình tức giận thì cũng chẳng bận tâm đi phân tích uẩn khúc ở trong đó nữa, anh ta bắt đầu đen mặt đuổi người, nói: “Cô làm loạn đủ chưa hả? Cút mau đi, chúng tôi còn phải làm thí nghiệm, không ai rảnh ở đây nghe cô *beep beep* đâu.”

Tôn Vũ nghiêm mặt, bước về phía trước hai bước, dường như muốn dùng thân hình cao lớn của mình để đẩy lùi Đường Thuần.

Có vẻ như anh ta thật sự không quá quan tâm sự thật câu chuyện là gì, anh ta chỉ không thể chấp nhận chuyện có khi mình mới là người đi tung tin đồn nhảm, nói xấu người khác.

Đường Thuần khẽ nhíu mày, vẻ mặt cũng không tốt lắm.

Thường ngày Tôn Vũ có tập luyện, dáng người cao to hơn đàn ông bình thường một chút. Lúc này anh ta ép về phía Đường Thuần, đương nhiên cô sẽ có cảm giác áp bức.

Sắc mặt Đường Thuần có chút khó coi, nếu thật sự ầm ĩ thật thì tất nhiên con gái sẽ chịu thiệt, nhưng Đường Thuần lại càng không phải là một người chịu thua.

"Được, nếu anh không muốn gọi cô ấy, vậy tôi gọi giúp anh." Đường Thuần nói xong, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chuẩn bị bấm gọi đến số điện thoại đã tồn tại sẵn trong danh bạ.

Nhưng mà hành động này của cô lập tức làm hai người ở đây hú hồn. Không chỉ Tưởng Thành, mà ngay cả Tôn Vũ cũng không nhịn được, muốn cướp điện thoại di động của Đường Thuần.

Trong lúc nhất thời, những người đứng ngoài phòng thí nghiệm theo dõi cảnh tượng này vô thức hét lên, kèm theo đó là những tiếng thốt lên kinh ngạc, lúc này thời gian như bỗng nhiên ngừng lại…

Sau khi bị cướp mất điện thoại di động, Đường Thuần mất thăng bằng ngã về phía sau. Ngay khi cô nghĩ rằng rất có thể mình sẽ bị chấn động não thì toàn bộ cơ thể lại bỗng dưng ngã vào một lồ ng ngực rộng rãi ấm áp.

Đường Thuần nín thở theo bản năng, theo phản xạ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một gương mặt…

Không hề quen biết.

Ủa?


Đối phương cúi đầu, gương mặt đeo kính râm không nhìn ra mảy mảy cảm xúc. Một lát sau anh ấy mới lên tiếng với thái độ cung kính: “Cô không sao chứ cô Đường?”

Đường Thuần sửng sốt hai giây rồi lập tức nhảy ra khỏi lồ ng ngực anh ấy. Cô nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông vạm vỡ mặc Âu phục còn không thể che đi được đường nét cơ bắp này, không nhịn được giật giật khóe miệng.

Cô đang chuẩn bị hỏi đối phương là ai thì lại nhìn thấy cửa phòng thí nghiệm bị chặn chật như nêm cối kia, chẳng biết đã được mở ra một con đường từ bao giờ. Phó Hạo Nguyệt mặc quần áo thoải mái đang thong thả đi về phía trước, phía sau còn có quản gia Lý với khuôn mặt tươi cười dịu dàng đi theo.

“Ngài…” Đường Thuần đang định mở miệng mà Phó Hạo Nguyệt đã liếc mắt sang, ánh nhìn mang theo sức nặng trình trịch làm Đường Thuần lập tức bị “cấm chat”.

Tôn Vũ và Tưởng Thành nhìn mấy người không hiểu xuất hiện từ đâu ra, ánh mắt đảo quanh hai người vệ sĩ rồi lại cực kỳ ăn ý liếc nhau, dường như đều nhìn thấy được một chút sợ hãi trong ánh mắt đối phương.

“Anh… Anh là ai vậy hả?” Tôn Vũ mở miệng trước.

Ngay khi anh ta vừa dứt lời, ông Lý đứng bên cạnh Phó Hạo Nguyệt lập tức ra hiệu cho một vệ sĩ khác. Trong chớp mắt, vệ sĩ số hai nhanh chóng đi lên cướp lại điện thoại di động trong tay Tôn Vũ.

“Á! Đờ mờ! Con mẹ nó, anh làm gì thế hả!”



Đúng là Tôn Vũ có tập luyện qua, nhưng chút trình độ kia của anh ta chỉ là con bò rụng lông ở trong mắt vệ sĩ. Qua hai ba chiêu anh ta đã dễ dàng bị khống chế, hoàn toàn không có nửa chỗ trống mà chống cự.

Phó Hạo Nguyệt vừa xoay nhẫn ở ngón cái, ánh mắt vừa dạo qua hai người Tôn Vũ và Tưởng Thành một vòng. Cuối cùng anh ngừng ánh mắt trên người Tưởng Thành, nhìn có vẻ thông minh nhỉnh hơn chút, nhíu mày hỏi ngược lại: “Cậu là Tưởng Thành?”

Tưởng Thành bị nhắc tên, cả người run lên, vẻ mặt hơi mất tự nhiên và kích động, vô thức nuốt nước miếng một cái. Ở dưới khí chất gần như áp đảo này, toàn bộ vỏ bọc ngụy trang của anh ta chỉ như giấy cửa sổ, chọc một cái là rách.

“Anh… là ai?”

Động tác xoay chiếc nhẫn hơi dừng lại. Phó Hạo Nguyệt vốn định nói mình là ông chủ của Đường Thuần, nhưng nghĩ lại dường như có vẻ không thích hợp. Sau khi một lúc suy nghĩ, anh mặt không đổi sắc mở miệng nói một câu vô cùng chính đáng:

“Tôi là chú của Tiểu Đường.”

Đường Thuần không hiểu sao lại có thêm một người chú:...


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.