Cao Thủ Y Đạo

Chương 22: Đây là vớ phải bở thôi?



“Chuyên gia cũng không có cách nào, sao anh ta chỉ châm vài kim là có thể khỏi bệnh chứ?” Lý Viện khinh thường: “Chắc chắn cô sẽ tái phát lại thôi!”

“Mau bắt họ rời đi, lãnh đạo bên trên sắp tới thị sát rồi!” Trương Lỗi nhận được tin nhắn thì sắc mặt thay đổi: “Đừng để họ làm ảnh hưởng tới hình tượng của bệnh viện.”

“Dư Phàm, mau dẫn theo vợ anh rời đi, đừng ở đây làm liên luy chúng tôi.” Lý Viện phất tay như xua rác rưởi.

“Đi à? Sợ là không dễ dàng vậy đâu” Trần Vũ nở nụ cười. “Sao, cậu còn muốn làm gì?” Trương Lỗi tức giận.

“Ông là chủ nhiệm khoa nội, vừa rồi chính ông nói, chắc chưa quên nhỉ” Trần Vũ cười lạnh: “Người nghèo thì đừng bị bệnh, không có tiền thì nên ở nhà chờ chết, hũ tro cốt rẻ lắm, lời này ông quên rồi à?”

“Tôi muốn giáp mặt hỏi cấp trên của mấy người, là người chữa bệnh, một bác sĩ có y đức mà nói ra những lời như thế, có phù hợp không?”

“Họ Trần, anh có tư cách gì nói như vậy?” Lý Viện tức giận: “Lãnh đạo bên trên là người mà anh muốn là gặp sao?”

“Ngại quá, đúng là tôi muốn thì gặp được đó!” Trần Vũ cười lạnh.

“Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi? Lôi hai người kia ra ngoài!” Lý Viện có việc cần Trương Lỗi giúp nên nóng vội muốn thể hiện.

Bảo vệ khoa trong bệnh viện lập tức tới, Lý Viện chỉ vào mấy người Trần Vũ: “Mau ném mấy người này ra ngoài, lãnh đạo sắp tới, anh ta ở đây gây chuyện sẽ ảnh hưởng tới lãnh đạo, các anh chịu trách nhiệm nổi không?”

“Trần Vũ à, chúng ta đi thôi, Lý Viện, mọi người đều từng là bạn học, đừng làm ầm ï như vậy.” Dư Phàm thấy chuyện trở nên nhốn nháo thì vội tiến lên.

“Bạn học? Ai là bạn học của mấy người, mấy người có thể giúp tôi trở thành y tá chính thức không? Mấy người có thể giới thiệu tôi với lãnh đạo không? Các người có thể giúp tôi thành người trong biên chế bệnh viện không?”

Lý Viện cười lạnh: “Không thể! Các người chỉ là đám rác dưới đáy xã hội, vậy nên ít bắt quàng làm họ đi, bạn gì mà bạn.

“Không đi à, kéo họ đến phòng bảo vệ, tôi không tin họ còn phản kháng nổi!" Trương Lỗi tức giận.

“Sao thế, xảy ra chuyện gì ở đây?” Viện trưởng dẫn theo vài lãnh đạo trong hệ thống y tế đi ngang, trong đó có Chu Trì.

“Viện trưởng Lý, là mấy người bệnh không đóng nổi viện phí nên mới gây sự thôi!” Trương Lỗi vội đáp: “Tôi đang kêu bảo vệ giải quyết!”

“Mau xử lý đi, sếp Chu đến kiểm tra rồi, còn ra thể thống gì nữa?” Viện trưởng Lý sầm mặt, người đi chung với ông ta chẳng phải ai khác mà là sếp sòng của bên y tế - Chu Trì.

Trương Lỗi giật thót, đây không phải là lãnh đạo đứng đầu của bên y tế - Chu Trì sao.

Gã ta vội nhiệt tình vươn tay: “Sếp Chu, hoan nghênh tới thị sát, tôi...”

“Cậu em, cậu cũng ở đây à?” Nào ngờ Chu Trì lại làm lơ bàn tay vươn tới của gã ta mà đi vòng qua tới chỗ Trần Vũ, nhiệt tình giơ tay.

Trần Vũ thấy Chu Trì mặt mày hồng hào thì cười: “Chúc mừng sếp Chu nhaiI”

“Ha ha, cậu em nhìn ra rồi sao? Cậu đúng là lợi hại!” Chu Trì hưng phấn không thôi: “Cậu đoán chuẩn ghê, sáng vừa nói thì thông báo bổ nhiệm đã tới ngay, tôi bàn giao xong phải đi nhậm chức rồi!”

“Vậy phải chúc mừng sếp Chu thật rồi!” Trần Vũ cười, anh coi mặt mày của Chu Trì thì biết trong ba ngày ông ta sẽ có tin vui lên chức, quả nhiên đã ứng nghiệm.

“Cũng nhờ miệng vàng lời ngọc của cậu em, tối nay ông anh đây sẽ mời cậu uống vài ly.” Chu Trì rất biết ơn, nói thật chuyện mình có thể lên chức hay không, ông ta cũng không dám chắc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.