Hình Võ không về nhà ăn tối mà đưa Tình Dã đến một hàng ăn nhỏ đơn giản, nếu không được Hình Võ đưa tới đây thì Tình Dã hoàn toàn không biết ở đây lại có một nơi có phong cách tầng lớp trung lưu thế này.
Nhưng Tình Dã đã ăn mì, vì vậy Hình Võ gọi một suất bít tết và gọi ngũ cốc cho cô cùng khoai tây chiên và vài món ăn vặt khác.
Hôm nay, anh không nói nhiều, đôi mắt cũng có chút mệt mỏi, không biết là do vừa mới kết thúc trận đấu hay là vì chuyện xảy ra sáng nay. Tình Dã cảm thấy mình nên nói gì đó, việc phát sinh sáng nay có chút bực bội, không bằng nói ra cho thoải mái, tuy nhiên phải bắt đầu mở miệng thế nào mới là vấn đề.
Vì vậy, cô đã tìm ra một điểm có liên quan: “Ngoại hình của anh không giống ba anh.”
Hình Võ ngước mắt nhìn cô chằm chằm, rồi nghiêng đầu, ánh mắt khẽ liếc ra phía ngoài cửa sổ: “Đã nghe đến việc đột biến gen chưa?”
“…” Gen của anh trội quá nhỉ, thật là hết xảy, sắp bắt kịp với Transformers luôn rồi.
Ngũ cốc đã lên, Tình Dã cắm ống hút vào hút một ngụm, những hạt ngũ cốc nhỏ nối thành một đường chạy dọc theo ống hút, nhưng đúng lúc này, một loạt các sự việc không bình thường đột nhiên nối tiếp nhau thành chuỗi. Đột biến gen, cầm dao chém anh, thường xuyên không về nhà, sự dung túng của Lý Lam Phương.
Những thứ này quả thực là không bình thường trong mắt Tình Dã, ví dụ như gen không thể thay đổi nhiều đến mức trông không giống nhau chút nào như vậy. Hổ dữ không ăn thịt con, cho dù con trai mình có phạm tội tày trời ra sao thì cũng sẽ không đến mức ba lại đi cầm dao chém con, chứ đừng nói đến chuyện định “diệt đường con cháu” của anh. Và cho dù ông ta thường xuyên không về nhà, Lý Lam Phương có giận thế giận nữa vẫn đưa thẻ của mình cho ông ta.
Đúng, toàn bộ những việc này đều không hợp lý, tuy nhiên nếu thay đổi tiền đề, giả sử rằng Hình Võ hoàn toàn không phải là con trai của Hình Quốc Đống, hoặc Lý Lam Phương đã phản bội Hình Quốc Đống rồi sinh ra Hình Võ, mà ngoại hình của anh lại chẳng giống ông ta chút nào, thì tất nhiên là ông ta sẽ hận Hình Võ đến thấu xương, rút dao là chém. Suốt bao nhiêu năm như vậy, Lý Lam Phương cũng chỉ dám nén giận, không dám làm to chuyện, chỉ cần lập luận một chút thì tất cả đều rất hợp lý.
“Không biết một người khi lựa chọn thành công sẽ phải bỏ ra cái giá thế nào, chẳng có ai muộn tự mang cái ô uế của bản thân mình ra phơi bày trước mặt người khác.”
Câu nói của Răng nanh đột nhiên vang lên trong đầu Tình Dã, cô ngước lên nhìn Hình Võ, đôi lông mày anh vẫn như đọng lớp sương mù chưa thể tiêu tan, thời khắc này, dường như Tình Dã đã mơ hồ nhìn thấy ngọn núi vô hình trên vai anh, tuy rằng không thể nhìn rõ, nhưng hiện tại cô vẫn cảm thấy trái tim mình khẽ nhói, vì suy đoán vừa rồi mà cũng là vì anh.
Vậy nên, Tình Dã đã nuốt xuống tất cả những lời an ủi định dành cho anh, thay vào đó đổi thành câu hỏi: “Tôi nghe Răng nanh nói anh thi đấu giúp người ta à? Việc này có thường xuyên không?”
Bít tết cũng đã lên, Hình Võ vừa cắt bít tết vừa đáp: “Không phải là thường xuyên, mấy người tôi quen trước đó đã lập thành một đội, thỉnh thoảng có tham gia thi đấu riêng, vì vậy tôi sẽ giúp họ, nhóm bọn họ cũng kiếm được chút ít, còn mấy cuộc thi đấu chuyên nghiệp chính thức thì tôi không thể tham gia.”
“Tại sao?”
“Hiện tại cơ bản đều thi đấu trực tiếp, nên không thể đánh thay, còn có mục nhận diện khuôn mặt nữa.”
Tình Dã nhìn chằm chằm xuống tay Hình Võ, bàn tay anh xương khớp rõ ràng, khi cầm dao trông vô cùng đẹp mắt. Hình Võ thấy Tình Dã mải mê ngắm miếng bít tết, bèn dứt khoát cắt một miếng đưa đến miệng cô, Tình Dã ngẩn người, sau đó há miệng ăn, cảm giác thật tươi ngon, nên ăn hết lại chỉ chỉ vào đĩa của anh.
Hình Võ đút thêm cho cô một miếng, rồi nói: “Gọi thêm cho cô một suất cho rồi.”
Tình Dã lắc đầu: “Không, tôi muốn ăn của anh.”
“…” Cuối cùng, cô đại tiểu thư mang tiếng là ăn no rồi đã “chiếm” mất nửa suất bít tết của anh.
Mặc dù hôm sau là cuối tuần, nhưng Hình Võ nói mình có việc và ra ngoài từ sáng sớm. Giữa trưa, khách hàng đến tiệm mỗi lúc một đông, nên Tình Dã đã lên lầu làm bài tập, nhưng đến khoảng sáu giờ chiều, Đỗ Kỳ Yến lại đột ngột vội vàng chạy lên gọi cô: “Tình Dã, Tình Dã, có một người đàn ông tới tìm cô, nói là đến từ Bắc Kinh.”
Tình Dã đứng dậy, tháo tai nghe ra, cô nghĩ ngay đến chú Tôn, còn đang nghĩ rằng chú Tôn đến thăm cô tại sao lại không gọi điện báo trước? Nhưng khi cô chạy xuống dưới lầu, thì đã bị đông cứng khi nhìn thấy Mạnh Duệ Hàng đứng trước cửa tiệm Huyễn Đảo.
Gặp lại Mạnh Duệ Hàng, lại còn là ở đình Trát Trát, Tình Dã cảm thấy thực sự không chân thực, anh ta mặc chiếc áo khoác len màu kaki, lịch lãm và đẹp trai, bên cạnh là chiếc vali nhỏ màu đen, bên trên có đặt một chiếc túi giấy.
Khi thấy Tình Dã bước ra từ căn nhà, gương mặt anh ta lập tức nở nụ cười ấm áp, mang theo chút nhẹ nhõm và vui mừng.
Tình Dã đã hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh ta, cô không ngờ rằng Mạnh Duệ Hàng lại đột ngột tới tìm mình, nên vài giây sau đó, cô mới đút hai tay vào túi áo nỉ và bước ra khỏi tiệm Huyễn Đảo.
Lần này gặp lại, cả hai đều có phần mất tự nhiên, Mạnh Duệ Hàng không tự nhiên là vì bản thân đột ngột tới tìm Tình Dã, sợ cô sẽ không vui, mà Tình Dã mất tự nhiên là vì bị anh ta nhìn thấy mình đang sống tại nơi nghèo nàn này.
Nhất thời cả hai đều không lên tiếng, Tình Dã di chuyển ánh mắt đến chiếc túi giấy quen thuộc, lúc này Mạnh Duệ Hàng mới đột nhiên nhớ ra gì đó, nên quay lại cầm chiếc túi giấy đưa cho cô: “Của hàng mà cậu thường xuyên đến, đây là bánh chanh kem phô mai, vì chuyến bay sớm nhất sáng nay người ta chưa mở cửa, nên chiều qua tớ đã đến xếp hàng mua, sợ rằng ở đây không có bán, mà cậu lại muốn ăn.”
Tình Dã cụp mắt nhận lấy chiếc túi, cô trông thấy mấy người Lý Lam Phương đang thò đầu ngó ra ngoài, còn hớn ha hớn hở vây quanh ngó nghiêng nữa, bèn lúng túng nói với Mạnh Duệ Hàng: “Đợi tớ một lát.”
Tình Dã vào trong Huyễn Đảo, đặt bánh xuống và hỏi Lưu Niên: “Gần đây có khách sạn nào không?”
Lưu Niên nói với cô: “Ở hẻm số bốn, chính là đường đi tới trường của bọn cô đó, chưa đến trường học thì rẽ trái, ở đó có một khách sạn, cứ đi là sẽ nhìn thấy.”
Tình Dã gật đầu rồi nhìn sang phía Lý Lam Phương: “Buổi tối con không về ăn cơm đâu.”
Sau đó liền vội vàng rời đi, Lý Lam Phương hóng hớt nhìn theo Mạnh Duệ Hàng và Tình Dã, rồi cười không khép được miệng: “Cậu thanh niên này đẹp trai đấy chứ, vừa nhìn đã biết là con nhà có điều kiện, chất liệu chiếc áo khoác rất tốt.” Nghe vậy, Đỗ Kỳ Yến cùng mấy người khác cùng thò đầu ra nhìn.
Tình Dã ra khỏi tiệm Huyễn Đảo và nói với Mạnh Duệ Hàng: “Tớ đưa cậu đi ăn cơm trước, ở đây cậu có muốn tìm chắc cũng không tìm được chỗ nào mà ăn.”
Ánh mắt Mạnh Duệ Hàng không rời khỏi gương mặt Tình Dã, anh ta mỉm cười nói: “Đúng là rất khó tìm, khi nãy lên xe cũng phải hỏi đường, vòng đi vòng lại ngoài đầu đường mất mấy vòng.”
Tình Dã cúi đầu nhìn xuống mũi chân, trầm mặc đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Ở đình Trát Trát chẳng có nơi nào trông giống hàng ăn, Tình Dã tìm được một quán nhỏ bán đồ chiên xào được coi là khá sạch sẽ, trong cửa hàng cũng chỉ có bốn chiếc bàn, sau khi ngồi xuống, cô đưa thực đơn cho Mạnh Duệ Hàng: “Ở đây chật hẹp, cậu ăn tạm nhé.”
Mạnh Duệ Hàng cầm lấy thực đơn, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cô chằm chằm: “Sao lại lạ lẫm thế này?”
Tình Dã quay đầu đi, không đáp lại, Mạnh Duệ Hàng gọi vài món, tuy nhiên đều là những thứ mà Tình Dã thích ăn, chủ quán mang lên cho bọn họ hai cốc trà, Tình Dã chỉ cầm chiếc cốc nhựa dùng một lần đó nghịch nghịch. Cô mặc chiếc áo nỉ rộng rãi thoải mái, mái tóc xoăn dài xõa trên vai, hai má trắng sạch sẽ, mềm mại vô cùng trong sáng.
Sau khi Mạnh Duệ Hàng trả lại thực đơn cho chủ quán, anh ta nhìn cô, không khỏi hỏi: “Cậu đổi kiểu tóc rồi à?”
Tình Dã ngước mắt nhìn anh ta một cái, rồi vén tóc ra sau vai, hỏi: “Vé về ngày mai vào lúc mấy giờ?”
Mạnh Duệ Hàng sững sờ: “Tớ vừa mới đến mà cậu đã muốn đuổi tớ đi rồi sao? Cậu thật là…”
“Lần sau đừng tới nữa, như vậy không hay.”
Mạnh Duệ Hàng bỗng dựa lưng vào ghế mỉm cười nói: “Không hay chỗ nào?”
Tình Dã dửng dưng cong môi: “Chỗ nào cũng không hay, cậu rảnh quá à?”
“Tớ nghĩ rằng bây giờ mà không đến thăm cậu thì sau này lại càng không có thời gian nữa.”
Đồ ăn đã được mang lên, Mạnh Duệ Hàng hỏi cô về kết quả của bài kiểm tra tháng lần này, rồi nói với cô: “Không tệ, đừng cố thúc ép bản thân quá, việc du học tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu…”
“Duệ Hàng.” Tình Dã đột ngột khẽ cười, ngắt lời anh ta: “Việc của tớ không cần cậu phải lo.”
Mạnh Duệ Hàng mở miệng, nhưng lại không lên tiếng, sau đó hai người nói đến chuyện trường lớp, thời điểm ra khỏi hàng ăn thì trời đã tối, Tình Dã nói với anh ta: “Tớ đưa cậu đi tìm khách sạn.”
Mạnh Duệ Hàng nhất quyết muốn đến tham quan trường của Tình Dã, nên cô đành tiện đường đưa anh ta vòng qua trường An Trung. Tối cuối tuần cổng trường đóng chặt, Mạnh Duệ Hàng nhìn về phía toà nhà dạy học bên trong, đột nhiên lên tiếng: “Trong trường chắc có nhiều người theo đuổi cậu lắm nhỉ?”
Tình Dã nhàn nhạt đáp: “Không ai dám.”
Mạnh Duệ Hàng ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, sau đó mỉm cười: “Cúng đúng, con trai ở đây…”
Anh ta ngoảnh lại nhìn về phía toà nhà ẩn hiện trong bóng tối, giọng nói mang theo vài phần nặng nề: “Có lẽ không theo đuổi được cậu.”
Mạnh Duệ Hàng lại đưa mắt về phía cô, Tình Dã cũng quay sang nhìn anh ta, nói: “Xem xong rồi thì đi thôi.”
Vì vậy, hai người đã đi đến khách sạn mà Lưu Niên nói, sau đó phải sững sờ đứng bên ngoài của khách sạn, tấm biển hiệu cũ mèm, có lẽ do đèn bị hỏng, lúc này đang nhấp nháy, bên trên có một hàng chữ “Chào mừng quý khách đến với khách sạn rộng lớn”, rộng lớn chỗ nào thế? Đường cầu thang tối đen như mực, chỉ vừa được một người đi lên, quan trọng là ngước mắt nhìn lên lối cầu thang này lại chẳng thấy đỉnh đâu, trên tường dán đủ loại quảng cáo nhỏ đen xì, nhìn như thể cửa hàng bán đồ cấm vậy.
Tình Dã ho khan một tiếng, nói với Mạnh Duệ Hàng: “Hay là lên Thị trấn ở nhé?”
Mạnh Duệ Hàng lại xách hành lý lên: “Không cần phiền vậy đâu, ở đây cũng được.”
Sau đó, cả hai đi lên lối cầu thang chật hẹp, tại quầy lễ tân có một người phụ nữ đang chơi poker trên chiếc máy tính đời cũ, Tình Dã đi đến, hỏi: “Cho hỏi, có còn phòng không?”
Người phụ nữ trung niên đáp lại mà chẳng buồn ngước mắt: “Chứng minh thư.”
Tình Dã quay lại, Mạnh Duệ Hàng đã lấy chứng minh thư ra đặt trên bàn, cuối cùng bà chủ cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ sau khi nhìn thấy chứng minh thư, rồi nói với Tình Dã: “Của cô nữa.”
Tình Dã vội vàng giải thích: “Cháu sẽ đi ngay bây giờ, không ở lại đây.”
Người phụ nữ trung niên nhìn họ với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó đăng ký phòng, rồi đưa chìa khoá cho hai người. Tình Dã cầm lấy chìa khóa nhìn ngó, cô cảm thấy thật thần kỳ, tại sao lại không phải là thẻ phòng? Thôi được rồi.
Cô quay lại nói với Mạnh Duệ Hàng: “Phòng 213.”
Độ cao của các tầng rất thấp, tấm thảm trải dưới nền đất cũng khiến người ta cảm thấy không sạch sẽ, Tình Dã đi phía trước, còn Mạnh Duệ Hàng xách vali theo sau, cô đi đến phòng 213 thì dừng lại: “Đây rồi.”
Dứt lời liền cầm chìa khoá lên mở cửa, thế mà lại là phòng tiêu chuẩn, bên trong có hai giường đơn, phòng vệ sinh có vòi hoa sen, nhưng tiện nghi tương đối cũ kỹ, cũng chẳng có TV.
Tình Dã nhìn xung quanh rồi quay sang nói với Mạnh Duệ Hàng: “Cậu ở tạm một đêm vậy, tớ về trước đây.”
Mạnh Duệ Hàng đặt hành lý xuống, nói với cô: “Đợi đã, tớ mang đồ đến cho cậu này.”
Sau đó, Tình Dã thấy anh ta mở chiếc vali nhỏ ra, bên trong không có mấy quần áo, kèm theo vào bộ sách tài liệu học tập, Tình Dã vừa liếc nhìn đã biết nó rất hữu ích đối với cô.
Mạnh Duệ Hàng lấy đồ ra, bỏ vào túi, nói: “Có hơi nặng, hay là ngày mai tớ mang đến cho cậu sau nhé.”
Tình Dã lấy ra một cuốn giáo trình ôn tập: “Tớ mang cuốn này về đọc trước.”
Đột nhiên Mạnh Duệ Hàng nói với cô: “Cậu một thân một mình ở bên ngoài, nếu thiếu tiền thì cứ nói với tớ nhé.”
Tình Dã cúi đầu lật mở cuốn giáo trình ôn tập trên tay, không đáp lại, Mạnh Duệ Hàng đứng trước mặt nhìn cô, cô để sách sang một bên, rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn anh ta chằm chằm: “Có gì thú vị không?”
Mạnh Duệ Hàng không hiểu, cau mày hỏi: “Tình Dã, tớ biết quyết định khi đó của gia đình tớ khiến cậu rất tổn thương, nhưng mấy tháng nay, cậu cho rằng tớ thoải mái lắm sao? Tớ liên tục cãi nhau với ba không biết bao nhiêu lần, vị trí hiện tại của ông ấy tương đối nhạy cảm, biết bao nhiêu con mắt để ý đến, nên không thể quang minh chính đại giữ cậu lại, tuy nhiên ba tớ đang tìm cách rồi.”
Tình Dã chỉ gật đầu, vô cùng bình tĩnh nói với anh ta: “Thay tớ gửi lời cảm ơn người nhà cậu, bất luận làn lần này ba tớ có ra ngoài được hay không, thì Tình Dã tớ cũng sẽ ghi nhớ ân tình này, sau này chắc chắn sẽ báo đáp. Còn cậu, lần sau không cần đến tìm tớ nữa, nếu để Hà Nhạc Lăng biết được, cô ta sẽ tưởng chúng ta có gì đó với nhau, như vậy không hay.”
Mạnh Duệ Hàng sững người tại chỗ: “Hà Nhạc Lăng? Liên quan gì đến cô ta?”
Tình Dã đột nhiên cười lạnh, cô đút hai tay vào túi áo nỉ, rồi lùi ra sau một bước: “Vậy nên tớ mới hỏi cậu rằng có gì thú vị không? Xem tớ là con ngốc hay sao? Duệ Hàng, nếu khiến mọi việc xấu đi thì đến bạn bè cũng không làm được nữa đâu.”
Dứt lời, cô cầm cuốn sách lên, quay người đi, nhưng Mạnh Duệ Hàng lại kéo cánh tay cô: “Cậu nói rõ ràng cho tớ nghe, việc này thì liên quan gì đến Hà Nhạc Lăng?”
Tình Dã quay đầu lại nhìn anh ta, sau đó dứt khoát cúi xuống mở tấm ảnh trong điện thoại, đưa đến trước mặt anh ta. Mạnh Duệ Hàng chỉ nhìn lướt qua rồi lôi Tình Dã đang ở cửa quay lại: “Hôm đó là sinh nhật của Hà Nhạc Lăng, không chỉ một mình tớ chụp ảnh với cô ta, hầu hết mọi người có mặt đều chụp ảnh.”
Tình Dã cất điện thoại đi, nhàn nhạt nhìn anh ta, cô đâu có ngốc, nếu hai người họ không có chuyện gì thì đang yên đang lành Jesse lại gửi ảnh cho cô làm gì?
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Mạnh Duệ Hàng nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Tình Dã, cuối cùng đành ngồi xuống giường, cúi đầu nói: “Đúng, sau khi cậu rời đi, cô ta đã ngả bài với tớ, khi ấy tớ đang vô cùng rối loạn, nên cũng rất ngạc nhiên với chuyện này, vì vậy mới không cho cô ta câu trả lời. Trong ngày sinh nhật, cô ta đứng trước mặt bao nhiêu người nói rằng đang hẹn hò với tớ, tớ vì nể mặt cô ta, lại nể tình hôm đó là sinh nhật của cô ta, nên mới không từ chối ngay tại đó, cứ thế cho đến ngày hôm sau mới nói rõ ràng lại. Việc này đều tại tớ giải quyết không tốt, nhưng mà Tình Dã à…”
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô: “Đến tay cô ta, tớ còn chưa chạm vào nữa.”
……
Hình Võ về đến nhà đã là hơn tám giờ, Đỗ Kỳ Yến đã tan làm, lúc này Lý Lam Phương và Lưu Niên đang thu dọn đồ đạc, Hình Võ rửa tay rồi lên lầu nhìn một lượt, nhưng không thấy Tình Dã nên lại chạy xuống rót nước, thuận miệng hỏi: “Tình Dã đâu rồi?”
Lý Lam Phương tươi cười rạng rỡ: “Chiều nay có một chàng trai từ Bắc Kinh tới tìm con bé, không biết có phải là bạn trai của Tình Dã không? Trông hai đứa có vẻ rất hợp, đi cùng nhau rồi, không về ăn cơm đâu.”
Một tia ảm đạm dần dâng lên trong mắt Hình Võ, anh ngửa đầu đổ cốc to nước vào bụng, lại nghe Lý Lam Phương lẩm bẩm: “Cũng không biết tối nay Tình Dã có về nhà không nữa? Võ tử, con nói xem mẹ có nên gọi điện hỏi con bé một câu không?”
Hình Võ đặt cốc nước xuống, hơi thở trầm tĩnh, quay sang hỏi: “Cô ấy đi đâu rồi?”
“Có lẽ là đến khách sạn ở hẻm số bốn.”
Hình Võ nhìn sang phía Lưu Niên, Lưu Niên nói với anh: “Trước khi rời đi, Tình Dã có hỏi em rằng quanh đây có khách sạn nào không, có lẽ là đưa chàng trai kia đi thuê phòng.”
Dứt lời lại quay sang nói với Lý Lam Phương: “Bà chủ Lý, con thấy tốt nhất đừng có gọi, ngộ nhỡ đó là bạn trai của Tình Dã, nếu gọi sẽ không tiện, khó khăn lắm hai người mới được gặp mặt mà.”
Mặc dù Lý Lam Phương cho rằng con gái qua đêm bên ngoài là không thích hợp, nhưng Tình Dã không giống với mấy cô gái ngờ nghệch, cô luôn có chính kiến riêng của mình, sẽ không làm bừa làm bậy, còn sợ mình mà gọi sẽ thành vô duyên, dù sao thì bình thường Tình Dã cũng chẳng để ý đến việc người khác nói ra nói vào ra sao.
Tuy nhiên, trong lúc Lý Lam Phương đang hết sức rối rắm, thì Hình Võ đã với chìa khóa xe máy và sải bước ra ngoài, Lý Lam Phương đứng phía sau hét to: “Mới về mà lại đi đâu thế hả?”
Hình Võ không đáp lại, anh cùng chiếc xe quẫy đuôi trong bóng tối, phi thẳng đến hẻm số bốn.