Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 17: 17: Hồng Diệp Trấn 2




" Ngươi...!khụ khụ khụ." Hắn quát lên."Các ngươi còn đứng đó làm gì? Cho lão tử lên! Đem tên tiểu tử thúi này đánh cho tàn phế, ta muốn đem hắn đưa vào tiểu quan quán, chịu sỉ nhục đến chết."
Đầu trọc hung ác ra lệnh, nhưng đợi mãi không thấy ai xông lên.

Trong lòng bọn họ không ngừng mắng tên đầu trọc ngu xuẩn này, ngay cả võ sư thất cấp như hắn cũng chịu không được một kích của tên tiểu tử kia.

Thực lực bọn họ cao nhất cũng chỉ là lục cấp, giữ được tánh mạng hay không còn là vấn đề lớn.
Vân Phong Nhã nghe xong, lúc này trên mặt nàng không còn vẻ cợt nhã nữa, mà thay thế vào đó là cực hạn lãnh khốc, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một người chết.

Nàng hướng đến phía hắn chậm rãi đi từng bước một đi đến, màu tím y phục không gió lại phấp phới bay.

Nàng một thân khí thế toả ra tứ phía đem mọi người doạ đến choáng váng.

Bọn họ không tự chủ được không ngừng lui về phía sau.

Hơn mười đôi mắt gắt gao mà nhìn Vân Phong Nhã, sợ nàng đột ngột ra tay khiến bọn họ không bắt kịp hành động kia mà thình lình bị nàng vỗ một chưởng.
Tuy là đã có phòng bị từ trước thế nhưng giây phút tiếp theo chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng trước mặt lại làm bọn họ đều kinh sợ.

Bóng tối của tử thần dần dần bao phủ, sự hối hận như cơn sóng thần không ngừng cuồn cuộn trào dâng, từ tận đáy lòng đánh tới.

Bọn họ hận không thể đem tên đầu trọc ngu xuẩn này phanh thây vạn đoạn.
Vân Phong Nhã lúc này đang dùng Linh lực hoả hệ tạo ra một con hoả báo, mà chỉ có cấp bậc Đại Linh sư mới có thể thực hiện được.
" Đại...!đại Linh sư! Hắn sao có thể..??
" Không phải, theo hơi thở thì hắn chỉ là thất cấp Linh sư." Một người khác lên tiếng.

" Không thể nào, thất cấp Linh sư làm sao có thể tụ ra hóa hình Linh thú.

Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Không có khả năng!”
Bọn họ không thể nào tin được, bọn họ đều hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, chớp mắt tỉnh dậy kinh sợ sẽ tan thành mây khói.

Thế nhưng đó là ước muốn không thể thành sự thật, mồ hôi hột từng viên từ trán chảy dài xuống quần áo.
Có người chịu không nổi áp lực này, toàn thân mềm nhũn quỳ xuống xin tha, những người còn lại thấy vậy cũng đồng thời quỳ xuống cầu xin Vân Phong Nhã.

Vân Phong Nhã nhàn nhạt mà hướng về chỗ đầu trọc đi đến, nhất cử nhất động của nàng đều có thể đem bọn họ dọa sợ.

Nơi Vân Phong Nhã đi qua, tất cả mọi người tự giác quỳ bò về phía sau nhường ra một lối đi cho nàng.
Tên đầu trọc toàn thân chật vật liền hiện ở trước mặt, nàng một quyền kia thực sự tàn nhẫn.

Hắn vốn đã bị ma thú tổn thương, lại đón nhận thêm một quyền của nàng, làm hắn thương tích càng thêm trầm trọng.

Bây giờ lại chịu như vậy đã kích, khiến toàn bộ tinh thần đều bị rút đi sạch sẽ hết.

Hắn lúc này nhìn thấy Vân Phong Nhã càng ngày càng tiến sát lại đây, cố hết sức giãy giụa lui về phía sau, trong miệng lẩm bẩm không ngừng nói." Ngươi không thể giết ta, không thể...!không thể giết ta.

Ta là Nghiêm gia đại cửu tử (anh vợ) ngươi không thể nào giết ta..."
" Phải không?"
Vân Phong Nhã câu môi cười, nhưng ánh mắt lãnh khốc đầy sát ý nhìn gã, bây giờ ở trong mắt mọi người, trở nên phá lệ tà ác, làm cho bọn họ càng sợ hãi.

Thiếu niên giống như chơi trò mèo vờn chuột vậy, tạm thời không ăn mà chỉ muốn đùa giỡn, giống như một lưỡi hái của tử thần đang treo trên đỉnh đầu, không biết khi nào sẽ chém xuống dưới.


Cảm giác sợ hãi không biết khi nào mới kết thúc này thật sự sẽ làm người ta suy sụp cực độ.
Vân Phong Nhã một chân đạp lên ngực hắn, mũi chân hơi hơi dùng sức, hắn lập tức phun máu ướt đẫm vạc áo trước ngực.

Lúc này, hắn hồi tưởng lại mười ngày trước, hắn cũng làm như vậy với một tán tu.

Không, có thể nói là còn tàn nhẫn hơn, hắn rất hưởng thụ cảm giác được người khác phục tùng dưới chân.

Cho nên không ít người chết trên tay hắn, bây giờ...!hắn kịch liệt mà ho khan, khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt như tờ giấy.

Hắn không còn khí lực giãy giụa nữa, mở to khẩu hình tưởng mở miệng xin tha nhưng một chữ cũng không thể nói ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin.
Vân Phong Nhã nở ra nụ cười không đạt đái mắt, nhưng lời nói lại làm cho đầu trọc càng thêm tuyệt vọng." Bổn thiếu gia có một thói quen, nếu đã biết địch nhân cũng giống bản thân, sẽ không buông tha cho người đắc tội mình, sẽ trả lại gấp mười lần, trăm lần.

Ngươi nghĩ nếu là ngươi, ngươi sẽ buôn tha sao?"
Đầu trọc nghĩ, nếu là hắn, hắn nhất định sẽ lột da rút xương đối phương, làm sao để kẻ địch có cơ hội trả thù.

Lúc này Vân Phong Nhã dưới chân lại lần nữa dùng sức, chỉ nghe được" khách băng." Âm thanh thanh thuý vang lên, một cây xương sườn bị giẫm đến đứt gãy, đau nhứt từ lòng ngực không ngừng truyền đến, đầu trọc thét thảm một tiếng, làm mọi người có thể biết được có bao nhiêu thống khổ.
Mọi người run bần bật, những người có mặt nơi này, ai cũng đã sống vài thập niên trên đời, bọn họ hàng năm ở bên ngoài hành tẩu đều trải qua bao lần sinh tử, ngươi không chết thì ta chết.

Tuy vậy, trên người họ không giống như thiếu niên này có sát khí nồng đậm như vậy, chỉ có những người đã đối với việc sinh sát này lặp lại vô số lần mới có sát khí như vậy.

Từ đó có thể thấy được thiếu niên này là người tàn nhẫn đến mức nào.
" Răng rắc!" Chiếc xương sườn thứ hai chậm rãi nối gót lìa đi, âm thanh đứt gãy lần nữa vang lên, cùng theo đó là tiếng kêu la thảm thiết làm thần kinh bọn họ kéo căng đến cực hạn.


Có người chịu không nổi khóc thúc thít lên, giống như vậy mới có thể giảm bớt áp lực đang vây chặt, nghiền áp bọn họ lúc này.
Vân Phong Nhã quay đầu lại, chậm rãi đảo mắt nhìn đoàn người quỳ gối phía sau, đang muốn làm những người này lăn đi chỗ khác cho đỡ phiền.

Vành tai khẽ nhúc nhích nghe được tiếng gió truyền đến từ phía xa, khoé môi câu ra một mạt tà tứ cười, ánh mắt càng lãnh khốc.

Dưới chân hơi hơi hoãn lực đạo, nàng muốn xem một lượng lớn người cưỡi kị mã tới, có phải hay không là người của Nghiêm gia đến để cứu tên đầu trọc này không.
Những người đó đến thật mau, tất cả bọn họ ăn mặc thống nhất một kiểu dáng võ phục, ước chừng tổng cộng có hai mươi người.

Dẫn đầu là một thanh niên anh tuấn khoảng hai mươi mấy tuổi và một thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười bốn mười lăm tuổi, tiến vào tầm mắt mọi người.
Nhìn thấy có người tới đầu trọc và những người đi theo hắn, tất cả đều nặng nề mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đoàn người dừng lại cách Vân Phong Nhã không xa, bọn họ xuống ngựa, sau đó thanh niên một thân màu đen võ phục và thiếu nữ hồng y đi đến trước mặt Vân Phong Nhã.

Khi thấy diện mạo tuấn mỹ của đối phương, cả hai người đều ngây ra một lát mới hoàn hồn lại nói.
" Tiểu huynh đệ, thỉnh lưu tình!"
" Nghiêm thiếu chủ, cứu cứu ta, cứu cứu ta!" Tên đầu trọc khóc lóc thảm thiết, không giống như trước kiêu ngạo ra lệnh cho người đánh tàn phế Vân Phong Nhã.
Thanh niên ngay cả liếc mắt cũng không dành cho hắn, chỉ hướng Vân Phong Nhã chấp tay.

Về phần thiếu nữ xinh đẹp sở hữu đôi mắt hạnh to sáng ngời, mang theo sự vui vẻ, làm cả người thiếu nữ càng thêm tươi tắn.
" Tiểu huynh đệ, ngươi hảo!"
Thanh niên phá lệ hữu lễ chào hỏi Vân Phong Nhã, rõ ràng thiếu niên này tuổi so với hắn nhỏ hơn nhiều.

Hắn lại ôm quyền chào hỏi, không có nửa phần xem thường, vì hắn biết thiếu niên trước mặt không hề đơn giản.

Tuy hắn nhìn không thấu thực lực của đối phương, như vậy chỉ có hai khả năng, một là thiếu niên trên người có vật để che đậy thực lực Linh khí.

Hai là thực lực thiếu niên cao hơn hắn, nếu không những người này cũng không có như vậy chật vật.

" Ta kêu Nghiêm Lễ, là Nghiêm gia thiếu chủ, còn đây là xá muội kêu Nghiêm Tiểu Diệp."
Lúc này thiếu nữ, mới hoàn hồn lại.

" Ta kêu Tiểu Diệp, còn ngươi tên gọi là gì?" Đôi mắt nàng sáng ngời mà nhìn Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã có chút lười biếng, chỉ dùng ánh mắt đạm nhiên lướt qua hai người họ, dưới chân nhẹ nhàng nghiền một cái, đầu trọc lại lần nữa tru lên một tiếng.

Có lẽ là thấy người nhà đã đến cho nên tiếng tru có phần khoa trương hơn trước.

Vân Phong Nhã thấy Nghiêm Lễ trên mặt đạm bạc, thờ ơ bộ dáng, còn Nghiêm Tiểu Diệp thì không chút nào che giấu sự chán ghét đang bộc lộ trên mặt.
Vân Phong Nhã lúc này mới cười tà nói." Vân Phong Nhã!"
" Vân huynh đệ, có thể hay không đem hắn giao cho ta?" Nghiêm Lễ giơ tay chỉ tên trọc đầu nằm dưới chân Vân Phong Nhã nói." Hắn rất nhiều lần dùng danh nghĩa Nghiêm gia làm rất nhiều việc xấu, còn dám xảo trá những người thám hiểm.

Cho nên..

có thể hay không để hắn cho Nghiêm gia chúng ta xử trí?"
Vân Phong Nhã nhướng chân mày cười như không cười nói." Ngươi cho ta là ba tuổi hài tử, rất dễ lừa gạt?" Nếu nàng không biết thân phận tên đầu trọc này, có lẽ sẽ tin tưởng lý do vô cùng chính đáng của thanh niên này mà để hắn mang người đi để nàng bớt nhọc công.

Nhưng hiện tại chuyện này là không thể nào, nàng bộ dạng cà lơ phất phơi không chút để tâm lời hắn, cười như không cười nói.
" Nếu ngươi là Nghiêm gia thiếu chủ, người này không phải ngươi đại cửu cửu sao?"
" Cửu Cửu." Thanh niên mày nhăn lại biểu hiện đầy khó chịu với loại xưng hô này.
" Cửu Cửu? Ta phi! Hắn là ai cửu cửu? Loại người như hắn cũng muốn làm ta cửu cửu, tiểu Nhã, là hắn nói với ngươi hắn là chúng ta Cửu cửu phải không?" Thiếu nữ tức giận hai tay chống nạnh mắng.
Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến, nàng lúc nào cùng với nàng ta trở nên thân thiết như vậy, thân thiết đến xưng hô Tiểu Nhã.

Hình như bọn họ gặp nhau đến bây giờ chưa đến mười lăm phút đi, Vân Phong Nhã có chút dở khóc dở, thật là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện đời đâu.
_________________________________
( halarm122017????).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.