Khó Chơi - Ngư Sương

Chương 107: Nuôi chó



Lục Chẩm Thu thật sự có chút tức giận, tức giận Cận Thủy Lan không thẳng thắn, tức giận cô giống như kẻ ngốc, vừa tức giận vừa đau lòng, nghĩ đến chính miệng nàng nói với Cận Thủy Lan không phải vì trà gừng mới thích Đường Nghênh Hạ, không thể nghi ngờ hung hăng giáng thêm một đao, nghĩ như vậy, nàng tức giận với chính bản thân một lần nữa.

Cận Thủy Lan dở khóc dở cười, cô cùng Lục Chẩm Thu nói chuyện, Lục Chẩm Thu liền cho cô một cái liếc mắt, thậm chí buổi tối không ngủ chung giường với cô, Cận Thủy Lan lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, đêm khuya vắng vẻ, cô quay đầu nhìn về phía giường bên kia, nhỏ giọng kêu: "Thu Thu."

Lục Chẩm Thu không trả lời, nhưng Cận Thủy Lan biết nàng chưa ngủ, hô hấp không giống như bộ dáng lúc bình thường ngủ.

Lục Chẩm Thu quả thật chưa ngủ, nhưng cũng không để ý tới cô, chỉ xoay người, đưa lưng về phía Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan nắm lấy chăn, nghĩ vài giây liền xốc chăn đi tới bên cạnh Lục Chẩm Thu, cúi đầu nói: "Hôm nay bữa tối em ăn rất ít, có đói không?"

"Không đói." Lục Chẩm Thu rầu rĩ trả lời, Cận Thủy Lan đặt tay lên vai nàng, thấy Lục Chẩm Thu không để ý tới mình, Cận Thủy Lan dứt khoát vén chăn của Lục Chẩm Thu nằm vào, Lục Chẩm Thu nửa ngồi dậy, hơi kinh ngạc: "Chị làm gì vậy?"

Cận Thủy Lan nghiêng đầu: "Tôi mộng du."

1

Lý do kỳ lạ vậy cũng nói ra được.

Lục Chẩm Thu thiếu chút nữa bị cô chọc cười, cảm xúc căng thẳng xụ mặt, Cận Thủy Lan xin lỗi: "Thu Thu, xin lỗi."

Không nói còn tốt, vừa nói đôi mắt của Lục Chẩm Thu lại đỏ lên, nàng khẽ nói: "Không muốn nghe chị xin lỗi."

Cận Thủy Lan nói: "Vậy em muốn nghe cái gì?"

Lục Chẩm Thu trả lời cô: "Cái gì cũng không muốn nghe."

Cận Thủy Lan lắc đầu: " Ngoại trừ cái này."

Lục Chẩm Thu véo eo cô, không nỡ dùng sức, nhưng Cận Thủy Lan vẫn ai một tiếng, Lục Chẩm Thu vội cúi đầu, bị Cận Thủy Lan tiến lại gần, hôn một cái.

"Cận Thủy Lan!" Lục Chẩm Thu tức giận, Cận Thủy Lan đưa tay ôm lấy nàng, kéo Lục Chẩm Thu nằm xuống nói: "Thu Thu, đừng nghĩ đến chuyện quá khứ nữa."

Mỗi một lần nghĩ đến nó, cô sẽ lại hối tiếc một lần.

Sớm biết Đường Nghênh Hạ sẽ đối xử với Lục Chẩm Thu như vậy, lúc trước cô có là ác nhân, cho dù khiến Lục Chẩm Thu thống khổ, khó chịu, cô cũng nhất định nói cho Lục Chẩm Thu biết chân tướng.

Làm gì đến nỗi bị người ta lừa gạt hết hai năm.

Hai năm, nhớ lại, không chỉ có Lục Chẩm Thu sẽ khó chịu, đau đớn, cô càng là đau lòng, là do ly trà gừng lúc trước của cô, trời xui đất khiến, tạo cơ hội cho Đường Nghênh Hạ.

Cận Thủy Lan nói: "Thu Thu, tôi có đôi lúc suy nghĩ, hai năm nay tất cả bất hạnh của em, có phải là tôi dẫn tới hay không."

"Không phải." Lục Chẩm Thu đau lòng khó chịu, nàng lắc đầu: "Là bản thân em chọn."

Cận Thủy Lan mở miệng: "Chính là..."

Còn chưa nói xong, Lục Chẩm Thu xoay người ôm cô, hôn cánh môi cô, Cận Thủy Lan im bặt, không mở miệng nữa, hai tay Lục Chẩm Thu ôm lấy eo cô, nhắm mắt hôn môi cô, gương mặt cô, vành tai cô.

Cận Thủy Lan muốn nhắm mắt hưởng thụ, lại muốn nhìn rõ Lục Chẩm Thu giờ phút này.

Hai ngày nay, Lục Chẩm Thu ở cùng Cận Thủy Lan cũng coi như học được không ít "kiến thức", nàng cúi đầu, ngón tay linh hoạt, vi vu trên làn da trắng nõn, da thịt bị nàng chạm vào thoáng run lên, dòng điện lướt qua cơ thể, đôi tay của Cận Thủy Lan nắm vào đầu vai Lục Chẩm Thu, muốn đảo khách thành chủ, Lục Chẩm Thu lại ngẩng đầu, nhìn về phía cô nói: "Chúng ta không thể làm."

Cận Thủy Lan bị nàng trêu chọc đầy người, nghe đến lời này liền kinh ngạc: "Tại sao?"

Lục Chẩm Thu nói: "Dì cả của em đến rồi."

Cận Thủy Lan sững sờ nhìn nàng, nói thầm: "Tới lúc nào."

Lục Chẩm Thu nói: "Vừa mới đây."

Cận Thủy Lan phản ứng lại, cô mở miệng: "Thu Thu....."

Lục Chẩm Thu xoay đi kéo chăn đắp lên người, nói: "Ngủ đi."

Này làm sao ngủ được.

Cận Thủy Lan kề sát Lục Chẩm Thu, kéo tay nàng lại, cùng nàng mười ngón tay siết chặt, thỉnh thoảng đầu ngón tay chạm vào da thịt của Lục Chẩm Thu, Cận Thủy Lan nói: "Thu Thu, có thể làm cho dì cả đến trễ mấy ngày không?"

Lục Chẩm Thu khéo léo từ chối: "Không được."

Cận Thủy Lan cắn vành tai nàng: "Vậy khi nào đi?"

Lục Chẩm Thu hô hấp nhẹ, hít sâu vào, lỗ tai nóng lên: "Không biết, có khả năng không muốn đi."

Cận Thủy Lan kêu: "Thu Thu."

Lục Chẩm Thu quay đầu: "Làm gì? Chị có thể nói dối em, em không thể nói dối chị sao? Em sẽ lừa... A... Cận....."

Âm thanh mơ hồ không rõ vang lên trong phòng, mánh khoé lừa người của Lục Chẩm Thu không thành công, ngược lại còn bị ăn sạch sẽ. Hai ngày nay thân thể nàng khôi phục không tệ, lúc cùng Cận Thủy Lan thân mật suy nghĩ ngẫu nhiên bay đến chuyện hai năm trước, động tác càng thêm không có kết cấu, so với trước kia càng kịch liệt nghênh đón.

Cận Thủy Lan phát hiện cảm xúc khác thường của nàng, hai đầu gối quỳ trên giường, nghiêng đầu cắn mắt cá chân của Lục Chẩm Thu, khi va chạm mũi răng cọ xát vào mắt cá chân nàng, từng đợt đau đớn, cùng trong thân thể thoải mái hình thành phản ứng kí.ch thích vi diệu.

Lục Chẩm Thu thiếu chút nữa bị bức điên, nàng nằm trên giường, hữu khí vô lực, còn bị Cận Thủy Lan ôm lên một cái giường khác để ngủ.

Lục Chẩm Thu ở khách sạn mấy ngày, ngoại trừ Cận Thủy Lan đi đoàn làm phim, chân không ra khỏi cửa, cũng không biết đoàn làm phim làm sao lại biết chuyện bạn gái cô tới, ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô rất ái muội, Cận Thủy Lan ngược lại trăng sáng phong thanh, thần sắc bình thường, còn khiến đồng nghiệp muốn trêu ghẹo nhìn mình ngượng ngùng, xám xịt bỏ đi.

Đoàn làm phim nghỉ là thứ ba, các nàng ở đến thứ ba là có thể về nhà, nhưng Cận Thủy Lan thấy Lục Chẩm Thu tới nơi này còn chưa từng ra cửa, cho nên sau khi nghỉ lễ cô lại dẫn Lục Chẩm Thu đi thăm quan một vài địa điểm, gần đó quay phim không ít, các nàng còn đụng phải rất nhiều nghệ sĩ, Lục Chẩm Thu đôi khi nhìn vài lần liền sẽ nghe thấy người bên cạnh hỏi: "Đẹp không?"

Nếu như nói đẹp, trở về liền sẽ thay đổi phương thức giày vò nàng, Lục Chẩm Thu một mực nói: "Không đẹp bằng chị."

2

Cận Thủy Lan cảm thấy hài lòng dẫn nàng đi dạo nơi tiếp theo.

Lục Chẩm Thu có đôi khi cảm thấy cô rất giống một đứa trẻ, đặc biệt dễ dỗ dành, chính là thời điểm trên giường cũng có thể dễ dỗ dành như vậy thì tốt rồi, mỗi lần đều quấn nàng muốn chết.

Hai người chơi mãi đến một ngày trước khi phát sóng trực tiếp, Kỷ Tử Bạc gọi điện thoại hỏi các nàng có phải chơi đến điên rồi không, còn nhớ chuyện phát sóng hay không, Lục Chẩm Thu vội vàng xin lỗi, nói đã trở về.

Sau khi trở về, Kỷ Tử Bạc tìm các nàng tụ tập một bữa, Lục Chẩm Thu nhìn thấy Hoa Lạc và Bạch Miêu không được tự nhiên, ai cũng không để ý tới ai, nàng tò mò hỏi Tiểu Ngư: "Làm sao vậy?"

Tiểu Ngư nhún vai: "Không biết, chắc là đang giận dỗi."

Lục Chẩm Thu trong khoảng thời gian này liên lạc với bọn họ rất ít, nhưng trước khi trở về Hoa Lạc còn rất vui vẻ, sao gặp mặt lại thành như vậy? Nàng khó hiểu, đi hỏi Hoa Lạc, Hoa Lạc nói: "Không có việc gì, gần đây tôi bị mẹ bắt đi xem mắt phiền muốn chết, nên rất hâm mộ cậu."

Hoa Lạc nói xong ôm lấy Lục Chẩm Thu, ở trong ngực nàng cầu an ủi, thời điểm Cận Thủy Lan và Kỷ Tử Bạc trở về phòng riêng thấy hai người đang ôm nhau, Cận Thủy Lan ho nhẹ một tiếng, Hoa Lạc nói: "Xong rồi, trên người cậu có mùi hương của tôi, Cận lão sư sẽ không tức giận chứ?"

Thật sự là ăn nói linh tinh.

Lục Chẩm Thu cười, nghe được Hoa Lạc còn có thể nói giỡn liền yên lòng, tụ tập ăn cơm cũng không nói chuyện gì quan trọng, chỉ nói đến những chuyện vặt vãnh gần đây, nói đến việc phát sóng trực tiếp của Cận Thủy Lan, Bạch Miêu nói: "Tạp chí của cậu cũng có mời tôi."

Cận Thủy Lan quay đầu: "Cậu có đến không?"

Bạch Miêu dứt khoát quyết đoán: "Không đến."

Cô nổi tiếng chưa từng phát sóng trực tiếp, mặc kệ tạp chí nào mời cũng vậy, mở mic nói chuyện thì có thể, nhưng không được phát sóng trực tiếp, tham gia biên kịch cơ bản cũng sẽ không chụp ảnh ở đoàn làm phim, đến bây giờ vẫn chưa có ngoại lệ, cho nên cô nói không được, mọi người cũng không thấy kỳ quái.

Kỷ Tử Bạc nói: "Đời này không biết có thể xem Bạch lão sư livestream một lần hay không."

Bạch Miêu nói: "Cậu có thể chờ kiếp sau."

1

Kỷ Tử Bạc cười phốc một tiếng, bưng ly lên: "Uống nào."

Hôm sau, Cận Thủy Lan phải phát sóng trực tiếp, cho nên không uống nhiều, Lục Chẩm Thu ngược lại rất cao hứng, bị Tiểu Ngư cùng Hoa Lạc chuốc rượu, hai người biết quan hệ giữa nàng và Cận Thủy Lan có một bước đột phá càng thêm vui vẻ, uống rượu giống như không cần mạng, trên đường trở về, Lục Chẩm Thu trực tiếp ngủ thiếp đi.

Cận Thủy Lan đỡ nàng vào thang máy, là chỗ ở của cô, Mao Mao còn chưa dắt về, cửa mở ra, bên trong tối thui, cô ôm Lục Chẩm Thu đi vào, đặt nàng nằm lên giường, Lục Chẩm Thu say rất lợi hại, còn ồn ào đòi uống rượu, Cận Thủy Lan bật cười: "Tôi sẽ rót rượu cho em."

Cô nói xong đi ra ngoài rót một ly nước ấm, đưa cho Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu ngồi ở mép giường, nhấp một ngụm nước ấm liền quay đầu.

Nhìn thẳng về phía Cận Thủy Lan.

Cận Thủy Lan khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Lục Chẩm Thu oán giận: "Cận Thủy Lan, chị lại lừa em, đây không phải rượu."

Nàng nói xong xoa xoa chóp mũi, Cận Thủy Lan dở khóc dở cười, thật vất vả mới đem Lục Chẩm Thu dỗ ngủ, cô nằm bên cạnh Lục Chẩm Thu, còn ôm nàng vào trong ngực.

Ngày hôm sau, Lục Chẩm Thu tỉnh dậy liền đau đầu, đoán chừng là do uống quá nhiều rượu, vốn các nàng thương lượng hôm nay sẽ đi đón Mao Mao, Hà Kim Mai lo lắng các nàng lái xe không an toàn, dứt khoát tự đem Mao Mao tới.

Mao Mao thấy Thu Thu kích động không thôi, luôn dán sát vào Lục Chẩm Thu không chịu buông tay, Cận Thủy Lan cảm thấy cũng may tối qua không dắt nó về.

Lục Chẩm Thu bị nó náo loạn đến muốn cười, khoé miệng tủm tỉm, Hà Kim Mai dặn dò các nàng nhớ về nhà ăn cơm tất niên liền đi, nói là trở về chuẩn bị bữa cơm tất niên.

Hơn hai giờ chiều, Cận Thủy Lan ngồi trong phòng sách, trên màn hình là người dẫn chương trình phát sóng trực tiếp lần này, cũng là biên tập viên của tạp chí, sau khi cùng Cận Thủy Lan chào hỏi, liền kéo cô vào phòng phát sóng trực tiếp, phòng phát sóng trực tiếp đã sớm chật kín người, Cận Thủy Lan đi vào thì giao diện bùng nổ, toàn là thổ lộ, Lục Chẩm Thu cầm điện thoại ngồi ở bên ngoài xem, Cận Thủy Lan cùng mọi người chào hỏi: " Chào buổi chiều mọi người."

[ Ô ô ô, chào lão bà! ]

[ Cận lão sư của tôi tới rồi! ]

[ Chào buổi chiều, Cận lão sư, tôi có thể đến nhà cô ăn cơm không? ]

[ Không có tâm tư nhìn bình luận, đều đang nhìn Cận lão sư, làm thế nào lại có người xinh đẹp như vậy! ]

Lục Chẩm Thu điểm ở bình luận này like một cái, sau đó nhấp môi cười.

Cận Thủy Lan cúi đầu điều chỉnh giọng nói, nghe biên tập viên hỏi: "Chào buổi chiều, Cận lão sư, chúng tôi còn đặc biệt vì lần livestream này, mời đến vài vị khách mời, cô có muốn đoán xem là ai không?"

Cô còn chưa đoán, độc giả đã nhao nhao đoán trước.

Đáy lòng Cận Thủy Lan biết rõ, nhưng cố ý đoán sai mấy người, chỉ đoán đúng một người, hiệu quả chương trình kéo dài, biên tập viên cười ha hả: "Cận lão sư sao lại thông minh như vậy!"

Đường Nghênh Hạ vào livestream liền nghe được những lời này, cả người cô ta sôi máu, khuôn mặt miễn cưỡng muốn cười, nhưng lại không ra nổi một nụ cười. Độc giả trong livestream nhìn thấy cô ta đều chào hỏi, Đường Nghênh Hạ cố nén lửa giận trong lòng, cùng oán khí với tạp chí, tận lực bình thản nói với bọn họ: "Chào buổi chiều."

1

Vừa nói xong, những người khác tiếp lời, Cận Thủy Lan liếc mắt nhìn Đường Nghênh Hạ, tay phải quơ quơ, bối cảnh ồn ào, cho nên chút động tĩnh nhỏ này của cô không ai nghe thấy, nhưng Mao Mao nghe được, nó lập tức hưng phấn vọt vào trong phòng sách, Cận Thủy Lan tay nắm đồ vật chuyển sang bên trái, Mao Mao từ bên người cô đi qua, vẫn luôn kề sát cô, không ngừng ngao ngao phát ra âm thanh.

Cũng đã nhiều ngày không gặp, Mao Mao nhớ cô, thấy Cận Thủy Lan không ném đồ chơi của mình ra, nó tiến lại gần muốn liếm Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan một tay đè đầu nó lại, mỉm cười ôn hòa: "Nghe lời, đi ra ngoài chơi một lát, tao đang phát trực tiếp."

Bình luận điên cuồng nhảy lên, Cận lão sư thật ôn nhu.

[ Cầu được Cận lão sư an ủi aaa! ]

Lục Chẩm Thu nhìn thấy Mao Mao xuất hiện, sắc mặt khẽ biến đổi, nàng lập tức nhìn về phía phòng sách, nhỏ giọng kêu: "Mao Mao!"

Mao Mao le lưỡi ngồi bên cạnh Cận Thủy Lan, âm thanh của Lục Chẩm Thu quá nhỏ, nó không nghe thấy, Cận Thủy Lan còn thuận tay xoa xoa đầu nó, biên tập viên nhìn thấy mỉm cười hỏi: "Cận lão sư, con chó này là cô nuôi sao? Thật đáng yêu!"

Cận Thủy Lan đối mặt với màn hình, ánh mắt trong sáng hữu thần, cười nhạt: "Không phải tôi nuôi."

Giọng điệu ôn hòa giải thích: "Là bạn gái tôi nuôi."

3

*****

Cận Thủy Lan: Chậc, làm thế nào Mao Mao lại vào phòng của tôi, kỳ quái.

1

Lục Chẩm Thu:.....

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.