Chương 47: Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi
Nguyện: Phụ thân thân thể an khang.
Nguyện: Đại tỷ bình an sinh hạ Lân nhi.
Nguyện: Nhị tỷ sớm ngày thư thái, sau này có thể sống vui vẻ và hạnh phúc.
Rất nhanh Nam Cung Tĩnh Nữ đã viết xong ba mặt đèn Khổng Minh, chuyển đến mặt thứ tư, nàng không kìm lòng được mà liếc nhìn Tề Nhan một cái, sau đó cắn môi viết: Nguyện Tề Nhan sống lâu trăm tuổi.
Ngòi bút ngừng lại, nàng lại viết thêm một hàng chữ nhỏ ở phía sau: Nguyện tìm thấy thần y, chữa khỏi đôi mắt của hắn...
Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ có chút ngại ngùng khi viết những điều này, nhưng khi hạ nét bút cuối cùng, nàng lại thoải mái đưa bút cho Tề Nhan, không che cũng không giấu.
Tề Nhan đảo mắt nhìn gò má của đối phương dần ửng đỏ, không khỏi thở dài: Dường như Nam Cung Tĩnh Nữ không có chút ngại ngùng như tiểu nữ nhi gia, nàng ấy đối đãi với hết thảy mọi thứ đều trực tiếp bằng phẳng như vậy. Ghét cũng thế, thích cũng vậy, đều không hề che giấu.