Hai người họ nhìn về phía sau theo ánh mắt của tôi.
Chiếc xe hơi bị đốt cháy lúc này chỉ sót lại mỗi khung xe.
Sau một lúc im lặng, Lâm Cẩm Vân bỗng nhiên bật khóc như điên:
“Con tôi, con của tôi đâu?"
Cô ta muốn đi tìm con mình, nhưng hồn phách của cô ta xuyên qua thân xe, không chạm được vào gì cả.
"Yên tâm đi, con của cô không sao. Nó được đưa đến bệnh viện rồi."
Biết được đứa trẻ không sao, Lâm Cẩm Vân lao về phía Kỳ Tùy, không ngừng đấm đá hắn:
"Đều tại anh, nếu không phải do anh, con của tôi sẽ không mất cha mẹ!”
Kỳ Tùy nắm lấy cổ tay cô ta, hung dữ mở miệng:
"Nếu cô không cố tình gây sự thì sẽ xảy ra tai nạn xe cộ à?"
"Tôi như thế không phải vì anh ngoại tình sao..."
Lâm Cẩm Vân còn chưa dứt lời, Kỳ Tùy đã tát cho cô ta một cái.
“Cô câm mồm!”
Sau đó, hắn hoảng loạn nhìn về phía tôi, muốn giải thích với tôi.
Tôi không cho hắn cơ hội mở miệng, nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường, phân phó nói:
“Đến lúc rồi, đưa họ lên đường đi."
"Vâng!"
Hắc Bạch Vô Thường một người túm lấy Kỳ Tùy, một người kéo Lâm Cẩm Vân lên đưa về âm tào địa phủ.
Nhìn ra thái độ cung kính của Hắc Bạch Vô Thường với tôi, Kỳ Tùy lấy lòng nhìn về phía tôi:
"Kỳ Kỳ, em bảo hắn buông anh ra được không? Anh muốn ở gần em hơn, nói chuyện với em."
Tôi theo bản năng định bảo Hắc Vô Thường khâu miệng hắn vào.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Lâm Cẩm Vân không dám hé răng nhưng trong mắt đầy sự oán hận, tôi bỗng cảm thấy hứng thú.
Tôi gật đầu.
Hắc Vô Thường lập tức buông Kỳ Tùy ra.
Kỳ Tùy đi tới bên cạnh tôi.
"Kỳ Kỳ, không ngờ sau khi chet anh còn có thể gặp lại em. Em có biết mười năm không có em, anh đã sống như thế nào không?"
Nói xong, giọng của hắn trở nên nghẹn ngào, dường như cực kì bi thương.
Tôi thản nhiên mở miệng:
"Biết chứ! Anh vừa nhớ tôi vừa ôm Lâm Cẩm Vân. À, đúng rồi, anh còn ngoại tình, có tận ba đứa con!"
Nghe thế, mặt quỷ của Kỳ Tuỳ lập tức tái xanh.
Nghẹn một lúc lâu sau, hắn mới nói:
“Kỳ Kỳ, thật ra anh ngoại tình cũng là có nỗi khổ. Cô gái đó là thực tập sinh mới tới của công ty bọn anh. Dáng vẻ cô ấy cực kì giống em, Kỳ Kỳ, anh chỉ là coi cô ấy thành em thôi…”
"Oẹ..."
Tôi nôn khan.
Thật sự không ngờ, trở thành quỷ rồi mà vẫn buồn nôn!
9.
Sợ tôi tìm hiểu sâu hơn, Kỳ Tùy vội vàng chuyển đề tài.
"Kỳ Kỳ, có thể nhìn thấy em, anh cảm thấy có chet cũng đáng. Sau này anh và em cùng nhau sống tốt dưới địa phủ được không?”
Hắn nhìn tôi với vẻ hy vọng, sự thâm tình trong mắt sắp tràn cả ra ngoài.
Giống như khi chúng tôi vẫn đang ở bên nhau vậy.
Đáng tiếc, loại thâm tình này chỉ là diễn trò mà thôi.
Tôi không trả lời hắn.
Hình ảnh trước mắt biến đổi nhiều lần, chúng tôi dần tiến vào cửa địa phủ.
Tôi nhìn về phía Kỳ Tùy, hỏi hắn:
“1-18, mười mấy con số này, anh thích số nào nhất?"
"Đương nhiên là 7."
Kỳ Tùy trả lời không chút do dự.
"77, Kỳ Kỳ, đối với anh thì con số này đại diện cho em.”
Tôi thấu hiểu gật đầu, đưa hắn đến cửa vào của tầng địa ngục thứ bảy.
"Nếu như vậy thì anh cứ từ từ hưởng thụ đi! Hưởng thụ tình yêu mà tôi từng dành cho anh!”
Trong ánh mắt bất an của Kỳ Tùy, tôi đẩy hắn vào trong cánh cửa.
Sau khi cửa đóng chặt, không bao lâu sau, tiếng kêu đau đớn của Kỳ Tùy nhanh chóng vọng ra từ bên trong.
Tôi hài lòng nhếch môi, nhìn về phía Lâm Cẩm Vân mặt mũi trắng bệch:
"Cô thích số mấy nào?"
1-18, tức là mười tám tầng địa ngục.
Mỗi tầng đều có cách tra tấn mà không quỷ nào chịu nổi.
Tôi bỗng nhiên rất chờ mong, Lâm Cẩm Vân sẽ chọn con số bao nhiêu đây.
10.
"Tôi... Tôi không chọn."
Oán hận trên mặt Lâm Cẩm Vân bấy giờ biến thành sự sợ hãi vô cùng, cô ta co rúm người.
"Chậc...”
Tôi nhíu mày:
"Cái này không phải cô muốn là được.”
Tôi vừa dứt lời, trong không trung lập tức xuất hiện những tấm thẻ từ số 1 đến 18, chúng bắt đầu xoay vòng.
Bạch Vô Thường túm lấy Lâm Cẩm Vân, tiện tay rút ra một tấm, là số 9.
Sau đó, Bạch Vô Thường nhanh chóng kéo Lâm Cẩm Vân đi xuống tầng địa ngục thứ chín.
Tôi trở lại văn phòng rộng rãi của mình.
Tôi phất phất tay, hình ảnh Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân phải chịu cực hình lập tức hiện ra.
Cực hình mà Kỳ Tuỳ phải chịu ở tầng thứ bảy là bị nấu lên. Kỳ Tùy bị nhét vào nồi hấp, không bao lâu sau hắn đã phồng to như cái bánh bao.
Cách tra tấn của tầng thứ chín là chiên.
Vẻ ngoài xinh đẹp mà Lâm Cẩm Vân cố gắng giữ gìn đến độ tuổi trung niên lúc này đã biến thành dáng vẻ nhìn không ra quỷ.
Tôi nghe hai người họ đau đớn thét gào, mở điện thoại di động truy cập vào app âm phủ, tham gia trận PK hôm nay.
Ba phút sau, tôi PK thắng.
Haiz, đơn giản quá mà.
Đơn giản đến độ nhàm chán.
Sau khi nghịch điện thoại di động một lúc, tôi ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, tôi thấy Hắc Bạch Vô Thường đang chờ mình ở cửa văn phòng.
"Đại ca, Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân đều bị tra tấn đến mức không thở nổi, nếu không hay là để bọn họ..."
Hắc Bạch Vô Thường làm một động tác cứa cổ.
Tôi ra vẻ sợ hãi mở to hai mắt:
"Sao làm vậy được chứ? Họ là bạn của tôi, đương nhiên phải chăm sóc tử tế rồi.”
"Ý của đại ca là?"
"Cứ đối xử với họ như với hồn phách bình thường, bố trí ký túc xá cho họ ở địa phủ. Chờ dưỡng thương xong mới tiếp tục..."
Tôi chưa nói hết câu mà Hắc Bạch Vô Thường đã hiểu ngay, giơ ngón tay cái lên với tôi:
"Vẫn là đại ca giỏi!"
Sau khi Hắc Bạch Vô Thường rời đi, tôi mở máy lên đặt: "Tổng hợp cực hình dưới địa phủ.”
Địa phủ có mấy trăm loại cực hình, lần sau không biết nên dùng loại nào cho Kỳ Tùy và Lâm Cẩm Vân đây ta?
11.
Địa phủ không có ánh nắng mặt trời.
Bóng tối bao trùm nơi đây quanh năm suốt tháng.
Nhưng điều này không ngăn cản được việc quỷ khi chet đi mang theo thói quen xuống địa phủ, họ vẫn chia ngày và đêm.
Ban ngày, mọi người bận rộn làm việc.
Đến tối sẽ là thời điểm vui chơi nhảy múa.
Khi tôi tan ca, tôi trở về biệt thự lớn của mình.
Không ngờ vừa mới ra khỏi tòa nhà văn phòng đã bị Mạnh Bà cản lại.
"Nghe bảo cô báo được thù lớn rồi hả? Chúc mừng nhá!"
Mạnh Bà vỗ vai tôi.
"Cảm ơn."
Tôi cười.
"Để chúc mừng, chúng ta đi uống rượu ha?”
Tôi vốn dĩ định từ chối, thế nhưng Mạnh Bà không cho tôi cơ hội:
"Cô vất vả suốt mười năm nay rồi, chưa từng có ý định ngơi nghỉ, chẳng lẽ cô muốn leo lên vị trí của Diêm Vương luôn sao?"
Bây giờ tôi là người đứng thứ hai trong âm phủ.
Chỉ đứng dưới mỗi mình Diêm Vương.
"Tôi cũng muốn làm đấy, nhưng mà vị trí kia... Haiz!"
Thở dài, tôi không kiên trì nữa, cùng Mạnh Bà bay ra ngoài.
Quán bar dưới địa phủ cực kì náo nhiệt, đủ loại quỷ đang nhảy nhót trên sàn, tôi nhìn mà giật mình thon thót.
Quỷ mới tới đều chưa dám đến những nơi thế này, nếu không tinh thần chắc chắn sẽ bị tổn thương nặng nề.
Tôi và Mạnh Bà có loại quỷ gì mà chưa gặp qua đâu, thích ứng rất tốt.
Mạnh Bà đã đặt sẵn phòng. Sau khi ngồi xuống, hai chúng tôi uống hết ly này sang ly khác, vô cùng vui vẻ.
Hơi men bắt đầu khiến tôi chuếnh choáng.
Đúng lúc này, ông chủ quán bar gõ cửa tiến vào, nhìn về phía tôi:
“Đại nhân, quán bar của chúng tôi mới tới một ít hàng tốt, ngài có muốn xem không?"
Hàng tốt?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt Mạnh Bà đã sáng lên:
“Mau mang vào đây!”
"Cái gì thế, sao mà bà vui vẻ vậy?"
"Đợi lát nữa cô sẽ biết."
Vài phút sau, một người đàn ông đẹp trai... Không đúng, một nam quỷ đẹp trai tiến vào.
Mặt mày lạnh lùng, khí chất xuất chúng.
Anh mặc áo sơ mi trắng còn cố ý cài mấy nút, cấm dục mà vẫn quyến rũ.
Đúng gu tôi rồi!
12.
Nhưng mà…
"Thế này không tốt lắm ha?"
Tôi chần chừ nhìn Mạnh Bà.
Hàng tốt vậy mà là một anh chàng siêu đẹp trai?
"Có cái gì không tốt chớ? Cô đã cố gắng mười năm nay rồi, chẳng lẽ chỉ để báo thù ư? Cuộc đời cô chỉ còn lại báo thù à?"
Mạnh Bà hỏi liên tiếp khiến cho tôi câm nín.
Đúng, đúng!
Tôi đã bận rộn suốt mười năm để trả thù.
Bây giờ, dường như có thể thoải mái sống cuộc đời của mình rồi đúng không?
Nghĩ thông suốt xong, tôi đứng lên, đi tới trước mặt nam quỷ.
"Anh tên gì?"
Ở khoảng cách gần, ngũ quan của anh càng thêm tinh xảo, tinh xảo đến mức khiến cho người ta không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào.
Khuôn mặt này làm cho tôi mê mẩn, nhanh chóng rơi vào tay giặc.
"Thanh Vũ."
Tên rất dễ nghe, giọng nói cũng trong trẻo lạnh lùng.
"Có muốn đi theo tôi không?”
Anh nhìn chằm chằm tôi một lát, mím môi:
“Muốn.”
Nghe thế, tôi ôm eo anh đi ra ngoài.
"Cô đi đâu vậy?”
Giọng nói của Mạnh Bà vang lên từ phía sau.
Tôi vẫy tay với bà ấy mà không quay đầu lại.
"Bà nói đúng, tôi nên đi tận hưởng rồi!”
Tôi đưa Thanh Vũ về nhà.
Bất kể là người hay ma thì thỉnh thoảng đều cần giải toả mà.
13.
Sáng hôm sau, tôi mơ màng tỉnh dậy.
Sau khi tìm kiếm xung quanh một lúc, tôi thấy Thanh Vũ đang ngồi trong phòng làm việc của mình.
Anh đang đọc một cuốn sách.
Tôi đứng ở cửa phòng, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt cực kì hoàn mỹ của anh.
Động tác của anh cũng rất nhã nhặn.
Theo động tác lật sách, áo sơ mi trên người anh dần bám sát cơ thể, làm lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng.
Trái tim tôi nảy lên, ôm lấy vòng eo của anh từ phía sau.
"Đọc gì thế?"
"Đang đọc chế độ thăng chức ở âm phủ.”
"Ồ! Anh cũng muốn trở thành nhân viên ở địa phủ sao? Có thể đi thi thử xem."
"Không phải, tôi chỉ tò mò thôi. Muốn xem xem nếu như em muốn trở thành Diêm Vương thì cần phải làm gì. Thế nhưng tôi lật đến trang cuối cùng rồi mà vẫn không thấy mục thăng cấp thành Diêm Vương."
Nghe thế, tôi không nhịn được cười.
"Đó là bởi vì, gần như không có quỷ nào có thể trở thành Diêm Vương."
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Thanh Vũ, tôi giải thích:
"Chế độ của Diêm Vương là chế độ thừa kế, cho nên cho dù trước mắt Diêm Vương đã biến mất mấy trăm năm thì tôi vẫn không có cách nào thăng chức lên cả."
Thế nhưng cảm giác dưới một người trên ngàn người cũng rất sảng khoái nha!
"Tôi có một phương pháp, có thể giúp em thăng chức.”
"Ồ? Phương pháp gì?"
Tôi nhíu mày hứng thú.
"Chính là ở bên Diêm Vương, sau đó sinh một đứa nhỏ."
"Phụt——"
Tôi không nhịn được cười:
“Diêm Vương tròn hay méo tôi còn không biết, hơn nữa... Tôi có anh rồi!"
Nói xong, tôi “mắt toé lửa tình” nhìn Thanh Vũ.
Anh đang định cúi đầu hôn tôi thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, giọng nói của Hắc Vô Thường vọng vào:
“Đại ca, Kỳ Tùy khăng khăng đòi gặp ngài.”
Kỳ Tùy?
Chậc...
Tôi gần như quên mất hắn ta.
Tôi nhẩm tính ngày tháng, bảy ngày rồi, đủ thời gian để hắn hồi phục rồi.
14.
"Đưa vào đi!"
Được sự cho phép của tôi, Hắc Bạch Vô Thường dẫn Kỳ Tùy vào.
"Đại ca, hôm nay là giỗ đầu bảy ngày của họ, Lâm Cẩm Vân trở về thăm con, Kỳ Tùy thì tìm cách vào biệt thự của ngài.”
Tôi gật đầu, nhìn về phía Kỳ Tùy.
Hắn vốn đã tới tuổi tứ tuần, không còn đẹp trai sáng sủa như xưa. Hơn nữa một tuần trước hắn mới trải qua cực hình dưới âm phủ, bây giờ thoạt nhìn tiều tuỵ không ra dáng quỷ luôn.
Kỳ Tuỳ trừng mắt nhìn Thanh Vũ bên cạnh tôi, trợn đến độ mắt như muốn nứt ra.
"Còn trừng nữa thì tôi móc mắt anh đấy!”
Vẻ mặt tôi trở nên lạnh nhạt, cánh tay ôm Thanh Vũ siết chặt thêm.
Tôi giơ tay lên che đi ánh mắt của Thanh Vũ:
“Đừng nhìn thứ bẩn thỉu này."
Người đàn ông của tôi thì đương nhiên tôi phải che chở rồi, không thể để anh sợ hãi được.
"Ừm!"
Thanh Vũ cúi đầu cười một tiếng, nắm lấy tay tôi:
“Tôi không sao."
"Vậy là tốt rồi."
Vẻ mặt Kỳ Tùy đau khổ.
"Kỳ Kỳ, sao em có thể đối xử với anh như thế?”
“Tôi đối xử với anh thế nào? Tôi đã chet mười năm rồi, anh còn không cho tôi tìm người yêu à? Tôi không giống anh, một chân đạp hai thuyền!"
Tôi nói thẳng thắn khiến cho cơ thể Kỳ Tùy run rẩy.
Lúc mở miệng, giọng của hắn trở nên nghẹn ngào:
“Kỳ Kỳ, anh biết trước đây anh sai. Anh biết em hận anh, nhưng em đã để anh chịu tra tấn dưới này rồi mà. Chúng ta bỏ qua chuyện trong quá khứ, bắt đầu lại từ đầu được không?"
Đối diện với ánh mắt lấy lòng của Kỳ Tùy, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
"Bỏ qua? Tại sao tôi phải bỏ qua cho anh? Không giết người phóng hỏa thì không phải là sai sao? Kỳ Tùy! Tôi nói cho anh biết, anh phản bội tôi, anh đáng chet!”
Lười nói nhảm với Kỳ Tùy, tôi bảo Hắc Bạch Vô Thường xách hắn đi.
"Mười tám loại cực hình, cho hắn chọn một loại đi.”
"Vâng."
Hắc Bạch Vô Thường khâu miệng Kỳ Tùy, kéo hắn rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, tôi kìm không được mà nhớ về hồi đó.
Khi ấy, hắn yêu thương tôi, che chở tôi, nâng niu tôi trong bàn tay.
Nhưng tôi cũng trao cho hắn tấm chân tình của mình.
Tôi cho đi không hề ít hơn hắn.
Nếu như hắn thật sự không buông được ánh trăng sáng Lâm Cẩm Vân thì không cần phải ở bên tôi, cứ trực tiếp chia tay tôi là được.
Thế nhưng hắn không làm thế, cứ nhất định phải đứng núi này trông núi nọ.
Thậm chí, sau khi tôi chet, hắn còn lấy tài sản tôi vất vả kiếm về đi cưới một người phụ nữ khác.