Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 9: Chế tạo một quả pháo to đem đi nổ phủ nhiếp chính vương!



Nàng cảm thấy tim mình đau như dao cắt, lúc gặp Hoàng đế, nàng đã thầm ngờ vực có khi Phượng Vô

Trù cũng là trai đẹp rồi, nhưng nàng lại không hề kiểm chứng, giờ thì hay rồi. Mương rạch đã đào đến mức này, làm sao còn kịp mà hối hận nữa!

Nàng chậm rãi bò từ dưới đất lên dưới sự giúp đỡ của đám hạ nhân, rồi lại tiếp tục ôm đầu kêu khóc: “Nếu biết trước thế này thì ta còn báo thù cái quái gì chứ?! Đúng là hết khôn dồn đến dại mà...” Tính tình của mỹ nhân tệ một chút chẳng phải cũng là bình thường sao? Nàng cũng chỉ bị hắn bực tức ném nổ vài cái thôi mà, cần gì phải báo thù?

Khóe miệng tiểu thái giám run run, nhìn dáng vẻ như không còn muốn sống nữa của thái tử nhà mình, rồi lại nhìn đám người vẫn đang đào mương ở trước mặt, hỏi: “Thái tử gia, thể giờ chúng ta không đào nữa à?” Nghe vậy, Lạc Tử Dạ tức tối trừng mắt nhìn gã! “Còn đào cái quái gì? Mau xem lại bản đồ đi, đổi đường khác! Trong tương lai, phủ Nhiếp chính vương sẽ là tài sản của chủ nhân các ngươi đấy, nếu đào qua đó thật, sau này gia sống làm sao được? Chả thối chết đi ấy à!”

Vừa nghe thấy muốn đổi đường khác, đám cung nhân ai ai cũng mừng rỡ, có cảm giác như vừa sống sót qua kiếp nạn, gặp phải đại nạn mà không chết vậy. Có mấy người suy tư một lúc vẫn không hiểu lắm, sao đang yên đang lành, phủ Nhiếp chính vương lại thành tài sản tương lai của Thái tử được? Thế nên, một tiểu thái giám liền hỏi: “Gia à, ngài nói phủ Nhiếp chính vương là tài sản tương lai của ngài là sao ạ?”

Tuyệt đối đừng như bọn họ nghĩ, ví dụ như Thái tử cầm quân tới chiếm phủ Nhiếp chính vương gì gì đó!

Lạc Tử Dạ liếc gã một cái, cầm quạt quay người đi về phía phủ Thái tử của mình, đầu cũng không thèm quay lại, đáp: “Ngươi cũng nói rồi đấy thôi, Phượng Vô Trù là mỹ nam đẹp trai đến mức không ai trong thiên hạ có thể bì kịp mà. Người cho rằng gia sẽ bỏ qua sao?! Yên tâm đi, gia sẽ nghĩ hết mọi cách, nhất định có thể cưới được Phượng Vô Trù về nhà!”

Vừa nghe nàng nói vậy, tiểu thái giám thở phào nhẹ nhõm! Phù, may quá, Thái tử vẫn chưa liều lĩnh bất chấp sống chết đến mức có ý định chiếm lĩnh phủ Nhiếp chính vương. Nhưng, sau khi tiêu hóa được hết câu nói này, khóe môi gã lại run rẩy, chân trượt đi một cái, mông cũng run lên! Cái gì cơ?! Cưới Nhiếp chính vương về nhà á?! Thế thì thà lên kế hoạch chiếm lĩnh phủ Nhiếp chính vương đi cho xong, ít nhất có khi còn được chết toàn thây!

Chờ chút, chẳng phải Thái tử là đàn ông sao? Cưới Nhiếp chính vương là cái suy nghĩ quái quỷ gì vậy?!

***

Phủ Thái tử.

Long Ngạo Địch đã phân phó tối mới đến bảo vệ, giờ mới là hoàng hôn nhưng một số võ tướng nóng tính đã không kịp chờ lệnh mà đến đây trước rồi. Lạc Tử Dạ cầm quạt, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía cửa lớn của phủ. Vừa nhìn thấy võ tướng, nàng liền giấu đi vẻ mặt bị thương vì đắc tội Phượng Vô Trù, cười nói: “Tướng quân là thuộc hạ của Long tướng quân đúng không?”

Võ tướng kia sững người, Thái tử hiền lành như thế này từ bao giờ vậy, à không, là thân thiện mới đúng. Lại còn chào hỏi hắn ta cơ à?! Hắn ta vội bước tới quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, mạt tướng đúng là thuộc hạ của Long tướng quân!”

Lạc Tử Dạ gật đầu cười nói: “Đứng lên đi! Tướng quân vất vả quá. Người đâu, pha trà cho tướng quân!”

Nàng vừa nói vậy, vị tướng quân kia lập tức đáp: “Mạt tướng không dám!”

Nàng lại cười, vẫn sai người đi pha trà, hàn huyên thêm vài câu rồi mới quay người đi vào trong phủ Thái tử. Sau khi vào phủ, tiểu thái giám sau lưng nàng khó hiểu hỏi: “Gia, sao tự dưng ngài lại khách sáo với Lý tướng quân thế?”

Lạc Tử Dạ liếc gã một cái, gõ quạt vào trán gã: “Đồ ngốc! Dù gia có không định làm bạn với võ tướng, thì cũng không thể làm kẻ địch của võ tướng được, nếu không mình cũng chẳng có kết quả gì hay ho. Hơn nữa, lễ độ một chút, sau này chưa biết chừng người ta còn giúp được chúng ta ấy chứ. Mà hắn ta là người của Long Ngạo Địch, thái độ của gia tử tế như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ không nhịn được, quay về bẩm báo Long Ngạo

Địch, nói lời hay ý đẹp về gia. Ví dụ như, nhìn gia phong độ ngời ngời, lịch lãm nho nhã, tính cách chính trực, nhiệt tình hiếu khách...”

Càng nói nàng lại càng kích động, tiểu thái giám cạn lời, đành ngắt lời nàng: “Nhưng gia à, vừa rồi chẳng phải ngài mới nói là muốn cưới Nhiếp chính vương về sao?” Cái suy nghĩ muốn cưới Nhiếp chính vương về nhà ấy đã khiến nô tài cảm thấy ngài không biết sống chết lắm rồi, lẽ nào ngài còn mong Nhiếp chính vương và Tướng quân chung chồng hay sao? Lạc Tử Dạ lườm gã một cái: “Thế thì ngươi không hiểu rồi! Đây gọi là bắt cá hai tay! Tán tỉnh cưa cẩm cả hai cùng một lúc, thể nào gia cũng tán đổ được một người!” Tiểu thái giám: “...”

Ngay lúc này, một tiểu thái giám khác bên cạnh nàng không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở: “Gia à, thật ra ngài là đàn ông, họ cũng là đàn ông...” Lạc Tử Dạ gõ quạt cốp một cái vào trán gã, nhíu mày trách móc: “Ngu muội! Bây giờ chuyện chơi gay thịnh hành như thế, tình yêu giữa đàn ông với nhau mới là vương đạo, chủ nhân của các ngươi đây cũng chỉ hùa theo trào lưu thôi mà!”

Nói thì nói vậy, nhưng sắc mặt Lạc Tử Dạ chợt sa sầm xuống. Thật ra câu hỏi của tên tiểu thái giám này cũng đã nhắc nhở nàng, hiện giờ thân phận của mình là Thái tử, bản chất lại là con gái. Nếu lên làm hoàng đế thì có lẽ không thể nào che giấu được cả đời, đến lúc đó, không biết sẽ chết thảm đến thế nào. Phải nghĩ cách xử lý mới được!

Càng nghĩ, sắc mặt nàng càng nặng nề hơn. Tiểu thái giám sờ đầu, buồn bực nghĩ: chơi gay là cái gì?! Nói xong mấy câu này, Lạc Tử Dạ lạnh mặt tiếp tục đi vào trong phủ. Vào đến đại sảnh, vừa đặt mông xuống ghế đã có hạ nhân hoảng hốt chạy tới bẩm báo: “Gia, không ổn rồi! Diêm Liệt đại nhân của phủ Nhiếp chính vương mang theo hộ vệ Vương Kỵ đến, đang đứng ở ngay cửa phủ Thái tử ạ!” Nghe vậy, Lạc Tử Dạ khẽ nhướng mày, cười rất thản nhiên, cầm cốc trà lên, nói: “Xem ra mỹ nhân nổi đóa nên phải người tới đập cửa nhà ta sao? Người xinh đẹp ấy mà, tính cách tệ cũng là chuyện hết sức bình thường, không cần phải tức giận, đi mời tướng quân Diêm Liệt vào đi...”

Nàng còn chưa nói hết lời, một hộ vệ nữa lại chạy đến: “Gia! Không ổn rồi, Diêm Liệt đại nhân sai người đập tường phủ Thái tử, nói rằng đây là ý của Nhiếp chính vương điện hạ!” Xem ra Nhiếp chính vương thực sự muốn san bằng phủ Thái tử rồi!

Khóe môi Lạc Tử Dạ co giật, nụ cười bắt đầu hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn cười nói: “Nhiếp chính vương đẹp tuyệt trần như vậy, kiêu ngạo chút cũng là bình thường thôi. Một bức tường thôi mà, gia không bận tâm đầu, chờ ngày mai xây lại là được chứ gì?” Nàng không thể tức giận, cũng không thể lao ra ngoài, dùng thực lực của mình để quyết chiến một mất một còn với Diêm Liệt kia được! Nếu làm thế thật, thua thì chết chắc, còn thắng thì lại một lần nữa đắc tội mỹ nhân, cả hai trường hợp đều không có lời! Vì vậy, cứ bình tĩnh mới là thượng sách! Khóe môi hộ vệ kia cũng run lên, còn chưa kịp nói gì, ở hậu viện lại có người chạy tới nói: “Gia! Không ổn rồi! Diêm Liệt đại nhân...

Mi tâm của nàng giật nảy lên, cảm thấy không thể kiềm chế nổi tính tình hung bạo của mình nữa! Nàng nhíu mày nhìn sang: “Hắn ta lại làm gì nữa?”

Vừa nhìn thấy sắc mặt nàng, hạ nhân sợ đến mức nói năng lắp bắp: “Diêm Liệt đại nhân... Diêm Liệt đại nhân sai người... phóng hỏa sau phủ Thái tử, giờ hậu viện đang cháy phừng phừng rồi, ngài ấy nói là ý chỉ của Nhiếp chính vương điện hạ!”

Lạc Tử Dạ tức xanh mặt, nghiến răng ken két, mặt sa sầm xuống nhưng vẫn nói như lúc trước: “Không sao! Đó là Nhiếp chính vương cơ mà! Mấy người có nhan sắc, tính tình thường như thế cả! Hậu viện toàn hoa với cỏ linh tinh, đốt rồi thì thôi, không sao!”

Một tiếng “Ầm” vang lên!

Một tảng đá lớn rơi xuyên thủng nóc phòng nàng đang ngồi! Nàng vội vàng tránh ra mới không bị đập trúng! Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn một cái, rồi to giọng tức giận quát: “Chuyện này lại là thế nào?”

Lại một tay hộ vệ chạy tới cửa bẩm báo: “Gia! Không hay rồi, Diễm Liệt đại nhân đưa máy bắn đá tới, tấn công phủ Thái tử!”

Vừa dứt lời, máy bắn đá ngoài cửa đã bắn thêm mấy tảng đá nữa vào, đập cho mái nhà thủng toác một lỗ to!

Lạc Tử Dạ xanh mét mặt, lửa giận lập tức bùng lên! Nàng xốc tay áo lên đi ra ngoài: “Phượng Vô Trù, tên khốn kiếp này, đẹp trai thì ghê gớm lắm sao?! Ép người thái quá! Người đâu! Chuẩn bị công cụ cho ông, ông sẽ lập tức chế tạo một quả bom lớn, nổ nát phủ Nhiếp chính vương!”

Lúc làm sát thủ, kỹ năng trâu bò nhất của nàng chính là chế tạo vũ khí và đạn dược tiên tiến! Kỹ thuật chế tạo AK47 và RPK của đồng bọn Yêu Nghiệt kia, cũng là học từ nàng mà ra chứ đâu!

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.