Vua Tôi Tối Thượng

Chương 7



CHƯƠNG 7: MUỐN ĐI, ĐỂ CÁI MẠNG LẠI!

Khương Uyển Đồng nước mắt đầy mặt, mím môi, khoé miệng không ngừng run rẩy, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, nhìn khuôn mặt cương nghị của người đàn ông trước mặt.

Vào thời khắc cô tuyệt vọng muốn chết nhất…..Tiêu Phong đã xuất hiện rồi! Phải, người đàn ông mình đã nhớ đến năm năm, đã xuất hiện vào giây phút cuối cùng.

Nghĩ đến đây, Khương Uyển Đồng nhịn không được mà khóc ra thành tiếng: “Hu hu hu, anh về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi……”

Tiêu Phong nhìn Khương Uyển Đồng nhỏ bé ở trong lòng mình, khuôn mặt giàn dụa nước mắt, anh vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt cô, khi nhìn thấy vết thương bị đạn súng xuyên qua nơi vai phải của cô, cách trái tim chỉ có một gang tay thôi, toàn thân Tiêu Phong dấy lên sát ý xung thiên! Chết tiệt! Chết tiệt!!!

“Hua! Hu hu hu……” Mà ở nơi lầu cao nhất trên mười mấy tầng kia, ở đằng sau tấm cửa sổ sát đất bị vỡ nát đó, Kim Cửu đang giẫm lên Dương Yến đang đầy vết thương trên cơ thể và khổ sở vùng vẫy.

Dương Yến nhìn thấy Khương Uyển Đồng được một người đàn ông với khí thế xung thiên cứu ở dưới lầu, khoé mắt tuôn đầy lệ, nhưng khoé miệng thì nở rộ nụ cười cảm động! Cô ta đã bị cảnh tượng Tiêu Phong nhảy lên hàng chục mét bắt lấy Khương Uyển Đồng làm chấn cảm rồi!!!

Cái này giống như là cảnh trong phim điện ảnh vậy, quá khiến người ta cảm động! Người đàn ông đó giống như là kỵ sĩ. Đồng thời, trong đầu Dương Yến cũng xuất hiện một loại khả năng, không lẽ anh ta….là ba của Giai Giai?!

“Em gái Uyển Đồng, cuối cùng em cũng đợi được rồi, cuối cùng em cũng đợi được rồi, hy vọng em và anh ta sống thật tốt, đừng đến mấy nơi này nữa….”

Cuối cùng, dưới họng súng của Kim Cửu, Dương Yến chậm rãi nhắm mắt lại, nói ra câu nói này.

Pằng!

Tiếng súng vang lên, Kim Cửu trực tiếp bắn xuyên qua hai chân của Dương Yến, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả tầng lầu, sau đó ánh mắt anh ta oán độc mà nhìn chăm chăm vào Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng đang ôm nhau ở bên dưới kia, phẫn nộ gào lên: “Mẹ kiếp mẹ kiếp! Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!!!! Toàn bộ đi xuống đó hết cho bổn thiếu gia! Tôi muốn giết ả tiện nhân đó!”

“Cộp cộp cộp!”

Tiếng bước chân dày đặc vang lên khắp cả toà nhà, rất nhanh, Kim Cửu dắt theo mười mấy tên vệ sĩ áo vest đen xuất hiện ở cửa chính kim bích huy hoàng của Bạch Kim Hán Cung, vừa nhìn liền thấy Tiêu Phong đang ôm chặt lấy Khương Uyển Đồng từ từ đứng dậy!

“Đậu! Mày là ai?! Vậy mà lại dám phá nát chuyện tốt của bổn đại thiếu! Mày tìm chết đúng không?!” Kim Cửu giơ súng về phía Tiêu Phong với khí thế hừng hực, nhắm chuẩn vào giữa mi tâm Tiêu Phong!

Giây phút đó, trong sân, súng của Kim Cửu cách mi tâm của Tiêu Phong chỉ có khoảng cách một cánh tay! Gió lạnh ào ạt, trên bầu trời cũng đột nhiên bay tới vài con quạ, phát ra tiếng quác quác hệt như tiếng kêu đến từ địa ngục!

Thế nhưng, Tiêu Phong căn bản chả nhìn Kim Cửu lấy một cái, mà bế Khương Uyển Đồng toàn thân đầy máu vào lòng mình, nhìn chăm chăm vào cô chả hề dời ánh mắt đi, sự áy náy năm năm nay, phun trào ra vào lúc này!

Một giây sau, Tiêu Phong mở miệng ra, thanh âm khổ sở khàn khàn mà nói: “Xin lỗi, Uyển Đồng, anh đưa em về nhà, đưa em đi gặp Giai Giai.”

Khương Uyển Đồng nép vào lòng của Tiêu Phong, yếu ớt mà gật đầu. Bây giờ cô rất mệt…..chỉ có cái ôm này khiến cô cảm nhận được sự ấm áp mà năm năm nay chưa từng có. Cô nguyện cho thời gian dừng lại ở giây phút này, để cô luôn được nép trong vòng tay ấm áp này.

Nói xong, Tiêu Phong nhấc bước muốn đi qua trước mặt Kim Cửu, điều này khiến Kim Cửu tức giận, cây súng trong tay trực tiếp kề vào góc trán của Tiêu Phong, giận dữ gào lên: “Nếu mày dám đưa cô ta đi, bổn đại thiếu liền bắn chết mày!”

Kim Cửu cũng không phải không có não, bây giờ anh ta đã đoán ra được thân phận của người đàn ông trước mắt! Anh chính là người đàn ông khiến cho Khương Uyển Đồng luôn từ chối mình, luôn luôn nhớ mãi không quên, là cha của đứa con hoang kia!!!!!

Thế nhưng, Tiêu Phong liếc mắt một cái, chỉ một ánh mắt liền khiến cho Kim Cửu hoảng sợ ngơ người tại chỗ! Đó là ánh mắt đáng sợ biết bao, giống như là ma vương đi ra từ núi xác vậy, chấn động hồn phách!

Ánh mắt đáng sợ quá! Giống như đối phương chỉ cần muốn, thì một ngón tay cũng có thể đè chết mình rồi vậy!

Kim Cửu hoảng rồi, bất tri bất giác mà lùi về sau vài bước, miệng lẩm bẩm quát: “Tao là cậu chủ cả nhà họ Kim, ba tao tên Kim Chính Long, là một trong bốn người dẫn đầu của hai giới hắc bạch đạo ở bản địa Tô Hàng này! Mày…mày nếu như dám động tới tao, thì mày, còn có người phụ nữ này, bao gồm cả đứa con hoang đang chờ chết trong bệnh viên kia, đều phải chết!”

Kim Cửu nói xong câu này, cả người như được vớt ra từ trong nước vậy, rũ rệu cả người!

Anh ta cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên sợ hãi, tại sao lại phải lấy danh của ba mình ra để doạ người đàn ông trước mắt này. Nhưng, sự sợ hãi trong lòng là không phải giả.

Khương Uyển Đồng lúc này cũng đột nhiên phản ứng lại, cố gắng nhẫn nhịn sự đau nhói nơi bờ vai, nói: “Tiêu Phong, buông em ra, nếu không chúng ta đều không đi được, anh đi trước đi, thay em chăm sóc tốt cho Giai Giai, Giai Giai vẫn còn ở trong bệnh viện, nó luôn rất muốn gặp anh…..”

Lúc này, Khương Uyển Đồng đã quyết định rồi, cô nhất định phải bảo vệ cho Tiêu Phong, cho dù mình có chết cũng không sao.

Thế nhưng, Khương Uyển Đồng càng giãy dụa thì Tiêu Phong càng ôm chặt hơn, anh nhẹ nhàng cười nói: “Yên tâm, anh đã bảo người đưa Giai Giai đến nơi an toàn rồi.”

Lúc này, nghe thấy câu nói này, nước mắt Khương Uyển Đồng tuôn ra, cô khóc hức hức, tảng đá lớn nơi trái tim cuối cùng cũng đã hạ xuống: “Thật sao? Hu hu hu……”

“A a a! Đi chết đi! Đi chết cho bổn đại thiếu!” Kim Cửu nhịn không được nữa, anh ta không muốn đêm dài lắm mộng, trực tiếp muốn bóp cò!

Nhưng, trong chớp mắt, anh ta còn chưa phản ứng lại được là chuyện gì thì cánh tay mình đã bị cong 90 độ rồi, đồng thời cây súng trong tay đã xuất hiện ở trong tay của Tiêu Phong!

“Á!”

Nửa phút sau, Kim Cửu ôm lấy cánh tay phải bị gãy của mình, quỳ trên mặt đất với vẻ mặt đau khổ, toàn thân run rẩy mà nhìn người đàn ông hệt như tu la ở trước mặt, hét lên: “Không! Mày không được giết tao! Ba tao là Kim Chính Long! Chỉ cần mày không giết tao, tao sẽ cho mày tiền! Ba tỷ, 30 tỷ, 300 tỷ! Đều được hết! Cầu xin mày, đừng giết tao!”

Ánh mắt Tiêu Phong băng lãnh, một tay ôm lấy Khương Uyển Đồng đã đứng dậy, một tay cầm súng nhắm chuẩn vào Kim Cửu, thần sắc lạnh lẽo cực kỳ, nói: “Mày đáng chết!”

“Đừng…..đừng…..hắn ta là cậu cả nhà họ Kim, chúng ta không chọc nổi đâu! Mau chạy đi!” Khương Uyển Đồng lo lắng Tiêu Phong dưới sự tức giận sẽ giết Kim Cửu, gây ra rắc rối lớn hơn, nên trực tiếp ngăn Tiêu Phong lại.

Mà lúc này, mười mấy tên vệ sĩ của Kim Cửu cũng nhân thời cơ, toàn bộ rút dao găm và gậy từ trong ngực ra, hét lên xông về phía Tiêu Phong!

“Bảo vệ cậu cả Kim!”

Nhìn thấy mười mấy người xông tới, Khương Uyển Đồng sợ hãi mà nhắm mắt lại, mà sắc mặt Tiêu Phong lại vô cùng bình tĩnh! Anh cứ ôm lấy Khương Uyển Đồng như vậy, đứng tại chỗ không nhúc nhích! Ánh mắt đó, khiến mấy tên vệ sĩ xông tới, toàn bộ đều ngừng lại, không dám tiến gần!

Quá đáng sợ rồi!

Sát ý trên người của người đàn ông này, thật mạnh!

“Lên! Lên cho tao! Gi3t chết hắn! Ai giết được hắn, bổn đại thiếu cho ba tỷ! Không, 30 tỷ!” Kim Cửu lúc này cũng vội vàng chạy qua một bên, sau đó phẫn nộ mà hét lên.

Có trọng thưởng, ắt có dũng phu!

“A!” Cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa, hét lên mà cầm lấy dao găm đâm về phía Tiêu Phong!

Thế nhưng, Tiêu Phong đá một chân, trúng ngay ngực của tên đó, ầm một tiếng vang lên, tên vệ sĩ đó trực tiếp bay đi khỏi mười mét, nặng nề rơi trên một chiếc Bentley, ầm một tiếng, phần đầu của chiếc xe Bentley lõm xuống!

Theo đó, từng thân ảnh bay ra từ bên cạnh của Tiêu Phong, toàn bộ đều ngã xuống đất không dậy nổi!

Mà Kim Cửu nấp ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng dũng mãnh này của Tiêu Phong, không ngừng nuốt nước bọt!

Anh ta quay đầu lại, không nói không rằng mà chạy đi!

Nhưng, soạt một tiếng, Tiêu Phong nhấc chân lên, đá một con dao găm trên mặt đất lên! Con dao găm đó vượt qua không gian màn đêm, phập một tiếng, trực tiếp xuyên qua chân phải của Kim Cửu!

“A! A a a a! Mày đừng tới đây, đừng tới đây!” Kim Cửu ngã trong vũng máu, bịt lấy cái chân phải đang không ngừng rỉ máu, sắc mặt kinh sợ mà nhìn Tiêu Phong đang từng bước đi tới hệt như tử thần kia!

Tiêu Phong đi rất chậm, sát ý trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm! Sao anh có thể bỏ qua cho tên Kim Cửu này! Tên xấu xa suýt nữa đã cho người tông chết con gái mình! Tên khốn suýt nữa đã nổ súng bắn chết Khương Uyển Đồng! Anh hận không thể giết hắn ngay bây giờ! Nhưng, anh không thể! Tiêu Phong không thể cho hắn chết đi như vậy được, anh phải khiến cho hắn cầu sống không được, cầu chết cũng không xong!

Còn có cả nhà họ Kim kia nữa, phải trả cái giá đau đớn nhất!

Tiêu Phong tức giận rồi! Lửa giận của Bắc Lương Vương một thời, có thể thiêu rụi tất cả!

“Không! Đừng! Tiêu Phong, xin anh đó, đừng có kích động!” Khương Uyển Đồng vội vàng kéo lấy Tiêu Phong đang như sát thần kia, nước mắt đầy mặt, nói: “Hắn là cậu chủ cả của nhà họ Kim Tô Hàng, ba hắn ta là Kim Chính Long, là nhân vật mà giẫm giẫm chân một cái cũng có thể khiến cho Tô Hàng chấn động, chúng ta không đấu lại đâu! Cầu xin anh, tha cho hắn ta đi! Em không muốn anh và Giai Giai xảy ra chuyện nữa….hu hu hu……”

Tiêu Phong ngừng bước chân, ôm lấy Khương Uyển Đồng, sáp trán vào trán cô, nói: “Uyển Đồng, em có biết không? Cho dù có tha cho hắn thì hắn cũng sẽ không tha cho chúng ta. Tin anh, anh có thể giải quyết được.”

Quay người, Tiêu Phong trực tiếp nhặt lấy mấy con dao găm trên mặt đất, từng bước từng bước đi tới đằng sau của Kim Cửu đang không ngừng bò lê lết trong vũng máu.

Vào giây phút đó, Kim Cửu liều mạng bò, anh ta muốn chạy, hét lên như điên dại mà muốn chạy.

Nhưng, Tiêu Phong hạ dao xuống, mấy con dao găm trực tiếp xuyên qua tứ chi của Kim Cửu, hung hăng ghim hắn ở trên mặt đất!

“A! Mày dám làm như vậy với tao, mày sẽ chết rất thảm, người phụ nữ bên cạnh mày, còn có con gái của mày nữa, đều phải chết chung với mày!” Kim Cửu điên cuồng mà gào lên, lúc này anh ta bị dao găm xuyên qua tứ chi ghim ở trên mặt đất, hoàn toàn không nhúc nhích được, hễ nhúc nhích một cái, thì cơn đau thấu xương đó khiến cho toàn thân anh ta phát run!

Khương Uyển Đồng che mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng này, lòng cô như lửa đốt, không ngừng thúc giục: “Tiêu Phong, anh mau đi đi, mau đi đi! Người của nhà họ Kim sắp tới rồi, còn không đi nữa thì anh sẽ không đi được đâu! Coi như em cầu xin anh, mau đi đi!”

Tiêu Phong im lặng, nhìn người phụ nữ không ngừng đẩy mình ở trước mặt. Một nhà họ Kim nhỏ nhoi ở Tô Hàng, anh căn bản chả đặt vào mắt. Nhấc tay lên, liền có thể diệt gọn.

“A….” Có lẽ là dùng lực quá mạnh đã đụng đến vết thương, Khương Uyển Đồng đau đớn kêu lên một tiếng, cả người sắp ngã xuống, Tiêu Phong lập tức đỡ lấy cô, nói: “Uyển Đồng, em không sao chứ?”

Ngã trong lòng của Tiêu Phong, Khương Uyển Đồng tuôn nước mắt, nói: “Anh mau đi đi! Cầu xin anh đó! Em không muốn Giai Giai mất đi ba….”

Mà vào lúc này, một giọng nói bạo nộ vang lên như sấm rền, truyền tới từ phía xa: “Muốn đi! Làm cháu trai tôi bị thương, để mạng lại!!!”

Ngay lập tức, ở bốn phương tám hướng của Bạch Kim Hán Cung, mười mấy chiếc xe van màu đen xông vào, có hàng trăm người nhảy xuống, toàn bộ đều cầm dao găm dài và gậy, theo sau một người đàn ông có khuôn mặt chữ quốc, mặc áo khoác đen đội chiếc mũ thân sĩ, đang hút thuốc!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.